Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 386

Hứa Nam Nam không có khái niệm. Cô chưa bao giờ chơi những món hàng xa xỉ trong đời. Nếu là vàng bạc gì đó thì cô còn có thể ước lượng giá cả, nhưng đối với những thứ như ngọc bích, ngại quá, cô không có khái niệm này.
Nhưng cô biết Cổ lỗ sĩ không thiếu tiền, lần nào cậu ta cũng bỏ mấy chục ngàn mười mấy ngàn ra để mua đồ mà không sợ hàng giả, thế là đủ biết người ta không quan trọng tiền bạc rồi. Bây giờ cậu ta tìm cô vì một cái mặt dây chuyền ngọc bích tám trăm tám mươi ngàn. Vậy chắc chắn cô đã bán lỗ to miếng ngọc đó. Người ta hời to mất rồi.
Sọ não Hứa Nam Nam bắt đầu thấy đau.
"Cậu nói thật xem tôi đã lỗ bao nhiêu đi. Cậu yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không mắc nợ, tôi chỉ muốn biết mình đã lỗ bao nhiêu thôi. Nếu còn muốn mua đồ cổ của tôi thì nói thật với tôi đi."
Cô gửi một biểu tượng cảm xúc nổi giận sang.
Ngay sau đó, có một tiếng khóc thét kinh thiên động địa vang lên từ trong phòng bệnh. Tiếng khóc vô cùng thảm thiết.
Tiếng khóc làm cho lòng người khóc phát lạnh.
Y tá chạy lộc cộc vào xem thì thấy cô gái vừa bị mình chích kim vào mông đang nằm trên giường gào khóc.
Lâm Thanh Bách đang đến thăm những người chiến sĩ bị thương trong bộ ở bệnh viện, nghe thấy tiếng khóc thì nhíu mày, vốn dĩ đang chuẩn bị đi xuống cầu thang thì lại quẹo một đường chuyển hướng về phía phòng bệnh. Anh đi tới cửa, thấy y tá đang quở trách người nằm trên giường bệnh: "Đồng chí, cô không gì bệnh nặng gì, chỉ tiêm một mũi thôi, đáng phải khóc sao? Cô làm vậy rất ảnh hưởng đến người bệnh khác. Ai không biết còn tưởng rằng có người bị gì."
Vừa nãy nghe tiếng khóc ở bên ngoài, họ còn nghĩ rằng bệnh nhân nào đó đã mất, người nhà đang khóc tang, làm họ hết hồn.
Phải biết lúc này bệnh viện không tiếp nhận bệnh nhân nào bị thương nặng, người đang yên lành nếu mất ở bệnh viện vậy thì không xong mất. Người nhà bệnh nhân không phải sẽ dỡ bệnh viên ra luôn sao.
Hứa Nam Nam tủi thân xoa mũi. Hai triệu của cô, hức hức…
Lâm Thanh Bách nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng bệnh rồi vào.
Mọi người trong phòng bệnh đều nhìn anh.
Hứa Nam Nam cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt còn vương nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Sau đó cô kinh ngạc: "Đồng chí Lâm?"
Lâm Thanh Bách đi vào nói: "Làm sao vậy, bị bệnh à, không phải ngày hôm qua vẫn tốt sao?" Anh hơi nhíu mày.
"Tôi cũng không biết." Hứa Nam Nam rầu rĩ nói, không thể nói tôi bị bệnh chỉ vì một lần ngồi xe đạp được. Vậy thì quá mất mặt, cô không phải Lâm muội muội. Người trước mắt còn là Lâm ca ca đấy.
Y tá nhìn thấy Lâm Thanh Bách tới, cũng không tiện quở trách người bệnh trước mặt người nhà, cô ta dặn dò nói: "Đừng la hét nữa đấy, quấy rầy bệnh nhân khác không tốt đâu."
Lâm Thanh Bách cười nói: "Cô ấy mới bị bệnh, cơ thể không thoải mái, phiền cô thông cảm một chút." Anh to cao cứng rắn, nói ra những lời ôn hòa điềm trông có vẻ hiếm thấy. Y tá cũng không nói nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Mấy bệnh nhân bên cạnh cũng không tiếp tục nhìn người ta nữa, phần ai nấy ngủ. Nhưng thật ra có một bà thím già gầy gò vàng vọt thỉnh thoảng nhìn Hứa Nam Nam. Lâm Thanh Bách liếc nhìn bà thím già đó, bà thím đó lập tức nhìn lên trần nhà giả vờ như không thấy gì.
"Em không thoải mái chỗ nào?" Lâm Thanh Bách cười đi tới, nhìn Hứa Nam Nam từ trên xuống dưới.
Mông Hứa Nam Nam vẫn còn đau đấy, cứ cảm thấy thế này lúng túng trước mặt nam đồng chí lắm: "Tôi chỉ hơi sốt thôi, tiêm xong đã đỡ hơn rồi."
Lâm Thanh Bách nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, sờ lên trán cô thử, đúng là quá nóng.
Thấy khóe mắt Hứa Nam Nam còn vương nước mắt, anh dứt khoát không đi nữa, ngồi xuống cạnh cô: "Sao vừa nãy lại khóc, tiêm đau à? Tôi còn tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ." Hình như sợ cảnh sát.
Lâm Thanh Bách không nhịn được cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận