Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 400

Thấy Lý Tĩnh không vui, Hứa Hồng cũng biết chuyện này nếu không nói rõ ràng thì không chừng người bác dâu cả không hiểu chuyện này của chị ta sẽ kéo chân chị ta, Hứa Hồng chỉ có thể để quần áo lên giường, kéo Lý Tĩnh ngồi xuống, kiên nhẫn nói: "Bác à, bác nói xem là khu tập thể của ủy ban huyện tốt hay là nhà của thủ trưởng ở thủ đô tốt?"
"Đương nhiên là nhà của thủ trưởng tốt hơn rồi, đó là quan lớn cỡ nào chứ." Chỉ sợ cả chủ tịch huyện vừa thấy cũng phải cúi người.
"Vậy thì đúng rồi. Bác gái à, cháu nói bác nghe, hiện giờ cháu có quen biết với con trai nhà thủ trưởng…" Hứa Hồng kể chuyện mình và Lâm Thanh Tùng quen biết, bao gồm cả người mà hôm qua chị ta nói để Hứa Kiến Sinh giúp vào hầm mỏ cũng chính là Lâm Thanh Tùng, kể lại những chuyện này một lượt từ đầu đến cuối cho Lý Tĩnh nghe.
Lý Tĩnh nghe xong đỏ bừng cả cổ.
"Sao cháu không nói sớm chứ, không thì bác còn có thể nhìn chằm chằm để bác trai cháu đi nói chuyện với bên hầm mỏ rồi, miễn là người đến mỏ, thì chuyện này còn không phải là chuyện sớm muộn sao?" Lý Tĩnh nói với vẻ hơi quở trách, ánh mắt nhìn Hứa Hồng càng nóng bỏng hơn. Lúc trước đã cảm thấy Hứa Hồng coi như là sắp bay lên cành cao thành phượng hoàng rồi, bây giờ nhìn xem, phượng hoàng này còn có thể bay cao hơn nữa đấy.
Tuy rằng Hứa Mai Tử làm cho cô ta phí mất đi những công sức của những năm nay, nhưng chỉ cần xong chuyện của Hứa Hồng, thì mấy năm vất vả của cô ta xem như không uổng phí.
Không đợi Hứa Kiến Sinh trở về, Lý Tĩnh đã ngóng trông sang tìm hắn ta, hỏi bóng gió Hứa Kiến Sinh có giúp Hứa Hồng nói về chuyện của Lâm Thanh Tùng hay không.
Hứa Kiến Sinh hiện giờ càng ngày càng không muốn gặp cô ta, thiếu kiên nhẫn nói: "Nói rồi, quản lý mỏ Cao nói rằng nếu thật là sinh viên đại học, thì cứ trực tiếp đưa đến hầm mỏ gặp mặt, đợi sau khi gặp mặt xong rồi mới có thể quyết định."
Nghe xong câu nói này của Hứa Kiến Sinh, Lý Tĩnh cũng không thèm để ý tới hắn ta nữa, lập tức chạy về tìm Hứa Hồng nói chuyện tìm hiểu được.
Có được thông tin chính xác, Hứa Hồng cũng ngồi không yên. Ngày mốt chính là cuối tuần, nếu ngày mai không đến thì lại phải đợi đến thứ hai tuần sau.
Cũng không quan tâm là mình chưa ăn cơm, chị ta thay một bộ đồ thật đẹp rồi chạy ra ngoài.
Buổi tối, Lâm Thanh Bách xong công việc trở về, phát hiện em trai mình thế mà ở nhà. Hơn nữa trên giường còn lộn xộn, lật hết quần áo trong va li ra. Ngay cả quần áo lót của cậu ta cũng bị lật tung.
Lâm Thanh Bách nhíu mày, hỏi: "Em lại muốn ra ngoài à?"
"Không phải đâu anh, em muốn đổi công việc, ngày mai em sẽ đến mỏ sắt Nam Giang. Anh đến giúp em xem thử, xem em mặc bộ nào thì trông em trưởng thành thận trọng?"
Lâm Thanh Tùng cũng biết gương mặt mình trông non, khi đến gặp những lãnh đạo ở hầm mỏ có lẽ sẽ bị xem nhẹ, vẫn là cần phải sửa soạn lại bản thân một chút.
Nghe được mấy chữ mỏ sắt Nam Giang, Lâm Thanh Bách nhíu mày chặt hơn: "Em đến đó làm gì? Công việc ở xã mua bán không phải đang làm êm đẹp sao? Nếu như em không muốn làm thì trở về thủ đô, đừng có đi lại lung tung."
"Trời ơi anh ơi, anh không hiểu gì cả, em thật sự là muốn làm nên một phen sự nghiệp mà. Hơn nữa, một mình anh ở đây đối mặt với bọn yêu ma quỷ quái, người em trai này không yên tâm được. Em phải giúp anh trông xem." Lâm Thanh Tùng vừa thử quần áo vừa nói.
Lâm Thanh Bách lắc đầu, cũng không quan tâm cậu ta, tự mình dọn dẹp đồ đạc trên giường. Gấp quần áo gọn gàng lại.
Lâm Thanh Tùng ngăn anh lại: "Anh cho em mượn quần áo của anh để mặc đi."
"Em có thể mặc à?" Lâm Thanh Bách buồn cười nhìn cậu ta.
"Vậy phải làm sao đây, em chắc chắn phải đến mỏ sắt Nam Giang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận