Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 462

Đứa trẻ Nam Nam ấy tự học, tham gia lớp học buổi tối, chỉ trong một học kỳ đã lấy được chứng chỉ chuyên ngành kế toán rồi.
Đúng là đứa trẻ ấy đâu có được đi học. Nhưng còn Hồng Hồng, nó đi học bao nhiêu năm nay, muốn vật dụng học tập gì là cũng nghĩ cách đổi vé công nghiệp để mua cho. Hiện giờ lại đưa ra bảng thành tích như vậy.
Trong lòng Hứa Kiến Sinh cảm thấy khó chịu.
Thậm chí những lời giáo viên ấy nói cứ quanh quẩn trong đầu hắn ta: "Tiếc cho Nam Nam, nếu như có thể được bồi dưỡng thì chuyện thi đại học chắc chắn không thành vấn đề."
Đứa con gái ruột của hắn ta là nhân tài của việc học đại học, kết quả là hắn ta không nuôi dưỡng một ngày nào cả. Còn cháu gái là đứa mắc ngang không ra gì, hắn ta lại tốn nhiều công sức nuôi dưỡng như thế.
"Năm nay nhất định phải cho tiểu Linh đi học."
Lý Tĩnh nói: "Em biết, chỉ là lo lắng phía mẹ..."
"Để tôi lo." Hứa Kiến Sinh kiên định nói.
Đều là con của hắn ta, không lẽ nào mà Nam Nam và Tiểu Mãn học giỏi, Tiểu Linh lại kém cỏi được. Đứa con này hắn ta nhất định phải dạy dỗ thật tốt.
Thấy thái độ của Hứa Kiến Sinh, Lý Tĩnh cũng không dám nói gì.
Chỉ là trong lòng có chút lo lắng, nếu như Hứa Hồng phải về quê, sao còn có thể qua lại được với người nhà bên ủy ban huyện chứ. Chả nhẽ cứ từ bỏ như thế này sao?
Nuôi dưỡng bao nhiêu năm, Mai Tử đã coi như là công cốc, hiện giờ Hồng Hồng cũng sắp phải vứt bỏ. Nghĩ vậy trong lòng cô ta không hề cam tâm.
"Chủ nhiệm Hứa có ở nhà không?" Bên ngoài có tiếng của Vệ Quốc Binh.
Nghe thấy giọng nói của Vệ Quốc Binh, Lý Tĩnh theo bản năng có chút không vui.
Hứa Kiến Sinh đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy một bà cụ đứng bên cạnh Vệ Quốc Binh, nghi ngờ hỏi: "Cậu Vệ, có chuyện gì sao?"
Vệ Quốc Binh chỉ về phía bà cụ đứng bên cạnh, nói: "Người này nói là họ hàng nhà anh."
Hứa Kiến Sinh sững người, thật sự là không hề quen biết.
Lý Tĩnh nghe thấy có họ hàng đến, cũng bước ra xem, nhìn thấy người thì khuôn mặt biến sắc: "Sao bà lại quay về thế?"
Bà cụ nhìn thấy cô ta, lập tức rưng rưng nước mắt: "Tiểu Tĩnh."
Cuối cùng Thím Lý vẫn không chịu đựng được, vẫn muốn đến thăm con gái một lần rồi từ nay kiếp này cũng không nhung nhớ gì nữa.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm của con gái, bà ấy biết rằng đứa con này không mấy vui vẻ khi nhìn thấy bà ấy.
Đương nhiên là Lý Tĩnh không vui vẻ gì khi nhìn thấy bà ấy. Không nói đến việc trước đây mình bán thân làm tôi tớ, chỉ nói đến chuyện sau này bọn họ đã rời đi cùng với con gái nhà địa chủ ấy là trong lòng cô ta đã không thoải mái rồi.
Vốn dĩ chuyện làm người hầu cho người ta đã là làm trò cười cho người ta, còn rời đi cùng với tiểu thư nhà địa chủ ấy, ra thể thống gì chứ.
Vệ Quốc Binh thấy tình hình vậy, cũng không tiện ở lại thêm, cúi chào với Hứa Kiến Sinh xong rồi rời đi.
Hứa Kiến Sinh nhìn về phía Lý Tĩnh, lại nhìn về phía bà cụ: "Thím, thím là?"
"Không có gì, tôi không là ai cả, tôi đến đây thăm nó chút thôi."
Thím Lý lau nước mắt, lấy ra từ trong túi một cái túi nhỏ được bọc bởi một cái khăn tay, nhét vào trong tay Lý Tĩnh rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của thím Lý, trong lòng Lý Tĩnh cũng có chút khó chịu, nhưng nhiều nhất vẫn là nỗi oán giận.
Từ nhỏ đến lớn hại cho cô ta không có ngày tháng tốt đẹp gì, giờ già rồi cũng muốn liên lụy đến cô ta.
Hứa Hồng trở về từ bên ngoài nhìn thấy thím Lý, chị ta nhận ra ngay. "Bà ơi, sao lại khóc thế?"
Thím Lý đang buồn bực nên cũng không quan tâm đến chị ta, cứ thế rời đi.
Hứa Hồng nhìn về phía Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh đang đứng trước cửa, chạy qua: "Bác trai, bác gái, bà cụ ấy đến nhà ta có chuyện gì thế?"
Hứa Kiến Sinh không quan tâm đến chị ta, chỉ nhìn về phía Lý Tĩnh: "... Là mẹ của cô à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận