Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 459

Giọng điệu không có kiểu cao ngạo như trước đây, trái lại cực kỳ giống như một người mẹ lo lắng cho tương lai của con mình.
Bà ta cũng không dám ra tay ở chỗ Lâm Thanh Bách, chỉ có thể tìm nữ đồng chí nhỏ tuổi này.
Hứa Nam Nam nghe xong lại cười, cười chế nhạo.
"Anh Lâm mười bốn tuổi về nhà, mười lăm tuổi đã bị các người sắp xếp vào quân đội. Đây chính là vì tốt cho anh ấy? Tôi là một người dân bình thường, không biết cái gì là có tương lai hay không có tương lai, cũng không biết làm công nhân viên chức còn cần kết bè kết phái. Tôi chỉ biết anh Lâm là người trưởng thành rồi, biết mình muốn làm gì, không ai có thể quyết định thay anh ấy. Dì không phải là mẹ ruột anh ấy, không thương anh ấy, nhưng tôi là người yêu anh ấy, tôi thương anh ấy."
Lý Uyển không ngờ cô gái trẻ tuổi này lại miệng lưỡi bén nhọn đến vậy, tức đến bật cười: "Lý Tĩnh lại còn có thể sinh ra được đứa con gái như cô."
Hứa Nam Nam nhíu mày, giọng điệu này là có quen Lý Tĩnh à?
Lý Uyển dường như cảm thấy bản thân lỡ lời, mím môi: "Nói thì hay ho như vậy, chẳng qua cũng là không nỡ rời khỏi Thanh Bách mà thôi. Tôi không quản nổi các người, sẽ có người quản các người thôi."
Bà ta cười lạnh với Hứa Nam Nam rồi quay người rời đi.
Hứa Nam Nam hừ một tiếng, hoàn toàn không coi bà ta ra gì.
Lại cũng không phải là mẹ ruột của anh Lâm, cũng không tốt với anh Lâm, cô không cần phải kính trọng.
Buổi chiều Lâm Thanh Bách đến đón cô. Hứa Nam Nam không giấu, nói cho Lâm Thanh Bách chuyện Lý Uyển đến tìm cô và cả những gì hai người nói.
Lâm Thanh Bách đạp xe, càng đạp càng nhanh.
Bọn họ không vội vã về nhà mà đi hóng gió ở ngoại thành, thấy có cảnh đẹp thì mới dừng lại.
Thấy cô gái nhỏ trước mắt còn thấp hơn mình một cái đầu, Lâm Thanh Bách không nhịn được giơ tay ôm chặt cô vào lòng.
Mềm mại, nhỏ nhắn như vậy, vậy mà còn nói thương anh.
Lâm Thanh Bách cảm thấy buồn cười, nhưng mắt lại không nhịn được thấy cay cay.
Đầu Hứa Nam Nam được anh ôm ở trong lòng, có chút khó chịu. Cô giãy giụa muốn thoát ra nhìn anh, nghiêm túc nói: "Sau này anh sẽ về thủ đô sao?"
Nói thật thì để cô rời khỏi Nam Giang đến thủ đô, cô cần chút dũng khí. Cuộc sống ở đây rất yên bình, cô còn phải chăm sóc ông bà và Tiểu Mãn, cô không thể rời khỏi đây được.
Nhận được thì phải gánh vác trách nhiệm. Ông bà cho cô nhà ở, cô phải để họ an hưởng tuổi già. Đây là cam kết dành cho bản thân của cô trước đây.
Lâm Thanh Bách cúi đầu nhìn cô: "Bây giờ thì không. Sau này… Còn phải đợi rất lâu nữa." Rời khỏi nơi đó, bây giờ anh tạm thời không có suy nghĩ muốn quay về.
"Không quay về cũng tốt, ai biết ở đấy chắc chắn sẽ tốt chứ." Hứa Nam Nam nghĩ tới chuyện sau này, cảm thấy Lâm Thanh Bách không quay về cũng tốt.
Lâm Thanh Bách không khỏi xoa đỉnh đầu cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh nhịn không được hôn cô. Lúc ổn định lại tâm trạng, anh buông Hứa Nam Nam ra, rút từ trong lòng ra một cuốn sổ, lật cái trang để tem ra đặt trước mặt Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam đang buồn bực thì trước mắt xuất hiện thứ cô luôn hằng tha thiết ước mơ.
"Đây là..."
Không phải là tem quân bưu xanh em muốn sao, đúng lúc tìm được bộ này. Em không biết khó biết bao đâu..." Lâm Thanh Bách cảm thấy nên biểu hiện ra sự vất vả của mình một chút.
Vừa nói xong thì trước mắt bỗng hoa lên, cổ anh đã bị người ta ôm chặt, ngay sau đó đôi môi bị cắn lấy.
Cả người Lâm Thanh Bách giống như bị điện giật, từ cơ thể lên đến đầu đều cứng đờ hết. Lúc phản ứng lại thì Hứa Nam Nam đang cầm con tem cười vô cùng vui vẻ.
Đôi mắt Hứa Nam Nam sáng lấp lánh nhìn anh: "Cảm ơn anh Lâm."
Đây là hơn hai triệu tệ đó.
Hứa Nam Nam đột nhiên cảm thấy tay mình nặng quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận