Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 360

Lâm Thanh Bách xuống xe đạp, dùng một tay giữ rồi nhìn về hướng cảnh sát Tôn rời đi.
"Người kia là cảnh sát đúng không?"
Hứa Nam Nam gật đầu: "Sao anh biết được thế?"
Lâm Thanh Bách nghiêm túc nói: "Có bạn bè làm ở cục công an, tôi đã gặp qua. Người này tính tình rất cố chấp, điều tra vụ án luôn rất dụng tâm, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Vụ án của Đổng Vũ chính là do cậu ta phụ trách. Ngày hôm qua tôi phát hiện cậu ta đi chung với cô, mới cảm thấy có điều không ổn. Cô phải chú ý chút. Đương nhiên, sự việc này cho dù bị điều tra ra cũng không liên quan đến cô, dù sao cô cũng là người bị hại. Chỉ sẽ có chút phiền toái thôi."
Hứa Nam Nam gật đầu: "Hôm qua tôi nghĩ thế, anh ta chắc là muốn giám thị tôi." Trước kia cô từng nghe kể cảnh sát ở thời đại này vô cùng làm tròn phận sự, nghe nói còn phụ trách bắt gián điệp nữa cơ. Những việc bình thường cô làm cũng khiến trong lòng cô cũng rất không muốn ở chung cùng cảnh sát.
Lâm Thanh Bách nhìn cô, mím môi: "Cô đoán đúng lắm."
Hứa Nam Nam cũng cau mày lại: "Đồng chí này, chuyện này tôi thực sự rất cảm ơn anh, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để cho người ta phát hiện điều gì." Lỡ như Lý Kim Hoa biết là người này đánh Đổng Vũ đến mức tàn phế, chắc chắn sẽ đến quấy rầy anh ấy, vậy thì đó sẽ thành lỗi của cô mất.
Vốn chỉ là chuyện của một người, hiện tại dính dáng đến cả người ngoài, giờ chuyện này không phải tùy theo cô giải quyết được nữa.
"Đúng rồi đồng chí này, nên gọi anh như thế nào đây, cũng làm ở hầm mỏ chúng tôi à?" Cô bỗng nhiên nhận ra đến giờ còn chưa biết tên của vị ân nhân này nha.
"Lâm Thanh Bách, thuộc bộ vũ trang huyện."
"Bên bộ vũ trang, anh là quân nhân à!" Hứa Nam Nam phấn khích. Đây là quân nhân tại ngũ đầu tiên mà cô biết đấy. Trong đầu nhất thời xuất hiện bốn chữ là tem quân bưu xanh.
Đây là tem chuyên dụng cho quân đội để gửi thư miễn phí. Được đặt tên theo màu xanh của nền tem, có giá trị tám trăm tệ. Một bộ gồm ba con tem, thiết kế giống nhau, có ba màu hồng, nâu đỏ, xanh lam.
Đó chính là tem quân bưu xanh.
Trong đầu Hứa Nam Nam như đang bắn pháo hoa, cứ nhảy lên không ngừng. Chiếc vòng ngọc lần trước tốt thì tốt, nhưng thứ đó mà bán đi thì thực sự rất đáng tiếc, cô cũng không định bán vội, chỉ có thể tạm thời để đấy coi như vật gia truyền. Thấy không dùng được, kích động một hồi cũng nhạt dần đi.
Nhưng tem quân bưu xanh thì khác, nó được mệnh danh là bộ tem đắt tiền nhất.
Trước đây khi cô bán đồ cổ từng nghe người ta nói qua, thứ giá trị nhất thời đại này chính là tem quân bưu xanh, một bộ có thể bán được hàng triệu đồng…
Hai mắt Hứa Nam Nam sáng rực nhìn Lâm Thanh Bách. Nói thế nào bây giờ, cũng đâu thể đột nhiên hỏi, hi, đồng chí, anh có viết thư không? Đồng chí anh có tem không, cái tem quân bưu xanh kia ấy?
Lâm Thanh Bách bị cô nhìn một hồi, nắm tay che môi lại, ho khan một tiếng.
Xem ra cô gái nhỏ này rất sùng bái quân nhân.
Hứa Nam Nam nghe thấy tiếng ho, lúc này mới tỉnh dậy từ trong mê hoặc đồng tiền, nhìn Lâm Thanh Bách trước mặt, tự thấy mình đúng là mất lương tâm. Đây là ân nhân của mình, sao có thể nhìn thấy người ta là lại muốn có tem chứ. Dù sao cũng phải đợi thân thiết chút đã, rồi tranh thủ xin tem sau. Bây giờ xin tem có phải quá trực tiếp rồi không. Nếu anh không có cái tem đó thì sao? Khi nào thân rồi, cho dù người ta không có, chẳng phải cũng có thể nhờ quan hệ tìm giúp hay sao?
Hứa Nam Nam nghĩ bản thân không được làm người thực dụng, cô phải biết ơn. Phải làm bạn với người đồng chí dám làm việc nghĩa này.
"Đồng chí, bảo sao tài nghệ anh lại tốt như vậy, hóa ra anh thuộc bộ vũ trang à. Anh luyện như thế nào thế, có bí quyết gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận