Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 728

"Có tin rồi!" Số chín từ bên ngoài trở lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Tóm được một dãy mật mã phát ra từ Vân Giang. Bọn họ hẳn là đang tìm tiếp viện ở bên Vân Giang."
"Được, lập tức cử người đi Vân Giang."
Hứa Nam Nam lót mấy cái chăn bông cho mình, quấn vô cùng kín kẽ, lúc này trời đã tối rồi. Khắp nơi tối đen như mực, trên nền đất tuyết trắng ánh lên một mảnh mịt mù.
Cũng không biết những người này đã đưa cô đến ngóc ngách nào, đi bộ mấy tiếng đồng hồ mà ngay cả một thôn làng cũng không thấy. Không rõ là cách thành phố quá xa, hay là cô lạc đường rồi.
Trời tối rồi, cô không dám đi tiếp nữa, chỉ có thể tìm một bụi cỏ bên bờ rừng rồi ôm chăn chờ đợi.
Nhìn bốn phía tối đen, gió lạnh thổi vù vù, Hứa Nam Nam khóc không ra nước mắt.
Buổi tối cô cũng không dám ngủ, lo có người tìm tới. Cô khép hờ mắt, lại ăn một ít đồ, cố gắng mở to mắt để nhìn đường.
Cô nghĩ, lần này nếu có thể đi ra ngoài, nhất định phải xin bồi thường. Bồi thường tinh thần, sức khỏe, phí không thể lao động...
Lúc này, toàn bộ Vân Giang cũng đã giới nghiêm.
Khắp nơi trong thành phố đều có người đang lùng tìm manh mối. Hơn nửa đêm, động tĩnh ồn ào khiến lòng người hoang mang. Vừa nghe không có đầu mối, Lâm Thanh Bách lại lên xe ra ngoại ô tìm kiếm.
Xe lái đến nửa đường, người phụ trách tìm kiếm ở ngoại ô trước đó vội vàng trở về.
Tìm được người rồi. Song có chút bất ngờ.
Đợi nhóm người tới bao vây căn nhà bị bỏ hoang, lúc nhìn mấy người đang nằm và tình hình bên trong, ai cũng kinh ngạc. Bốn người này đã được xác nhận thân phận rồi. Đúng là nhóm người mang Hứa Nam Nam đi. Lâm Thanh Bách cũng nhận ra bác sĩ Từ kia.
Vấn đề là, mấy người này… ý thức đã không còn rõ ràng.
"Mấy chỗ lân cận đều đang tìm kiếm, vẫn chưa tìm được người, liệu có phải bị người ta đưa đi chỗ khác rồi. Hay là được người khác cứu đi rồi?" Chương Lỗi hỏi.
Mọi chuyện trước mắt quá kỳ lạ. Vậy mà mấy tên đặc vụ bị điên hết cả rồi. Người bị bắt cũng không thấy đâu.
Lâm Thanh Bách nhìn tứ phía rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh bên ngoài căn nhà, trời tối đen như mực.
"Thế này thì không cách nào tìm được rồi, tối quá. Dấu chân cũng không nhìn thấy được." Người lục soát bên ngoài trở về nói.
Bên này có hai con đường, một đường đi nội thành Vân Giang, bọn họ đi tới đi lùi rồi mà không tìm được, một con đường khác thì rất hoang vu.
"Không thể đợi được. Phải tìm." Lâm Thanh Bách nắm chặt tay rồi đi ra ngoài lên xe, chuẩn bị khởi động xe.
Chương Lỗi chạy tới nói: "Giờ hơn nửa đêm rồi, cậu không muốn sống nữa à." Hiện giờ khắp nơi đều là tuyết, ai biết ở dưới tuyết rơi là cái gì, đến lúc đó xảy ra chuyện gì không những bản thân phải trả giá mà còn không cứu được người.
Lâm Thanh Bách nhìn anh ta rồi hất tay anh ta ra, khởi động xe: "Tôi tự mình đi tìm."
Dứt lời đạp ga, xe nổ máy.
Nhìn Lâm Thanh Bách lái xe rời đi, Chương Lỗi không có cách nào khác, cũng vội vàng lái xe đuổi theo. Những người khác cũng vội vàng chia nhau ra tìm.
Hứa Nam Nam lạnh đến nỗi đã có phần không chịu được nổi nữa rồi, lấy thêm đủ loại chăn lông ra, trên đất cũng có trải một đống lớn rồi nhưng cô vẫn thấy lạnh.
Cô nằm ở trong chăn chỉ để lộ ra đôi mắt.
Nghe tiếng gió lạnh thổi vù vù, trong lòng cô càng sợ hãi. Không biết sau khi trời sáng thì mình sẽ chạy thoát được hay bị bắt lại trước.
Biết vậy đã cho mấy người kia một dao. Có chết cũng kéo được mấy cái đệm lưng.
Đang lạnh đến mức tê dại, một chiếc xe lái đến, có lẽ là do tuyết rơi, chiếc xe kia đi có hơi chậm. Hứa Nam Nam lập tức rụt người một cái, chỉ lo đối phương nhìn thấy bên này.
Cô nhìn chằm chằm chiếc xe kia, nhìn nó lúc thì chạy, lúc thì dừng lại. Sau đó, có một người từ trên xe chạy xuống.
Tối thui, không thấy rõ trông như thế nào.
"Nam Nam, Nam Nam…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận