Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 668

Ban đầu cứ dạy con cái phải gả cho người làm quan, kết quả lại rơi vào kết cục như vậy. Nếu như là nhà bình thường, gã ta đã sớm bắt thằng nhóc thối kia cưới con gã ta vào cửa.
Nhưng bây giờ ngay cả cửa nhà người ta gã ta cũng không bước vào được.
Hứa Hồng oan ức cắn răng nhìn cha mình: "Làm sao, bây giờ sao lại trách con. Lúc trước còn ở trong thôn, mọi người không phải đều cảm thấy tự hào lắm sao. Bây giờ bị người khác chê cười lại quay sang trách con. Con biết ngay mà, mọi người không ai thật lòng cả. Bác cả và và bác gái giả vờ giả vịt, cha mẹ cũng chỉ một lòng nghĩ cho Lỗi Tử mà thôi."
Chị ta lau nước mắt.
Hứa Kiến Hải nghe chị ta nói như thế, thiếu chút nữa tức đến mức không thở nổi. "Con làm ra chuyện hồ đồ như vậy mà còn dám nói những lời này, con muốn làm cha tức chết sao. Mấy năm nay con sống như thế nào hả, cha và mẹ con có từng bạc đãi con chưa? Sao con không nói con và người ta đã làm ra chuyện xấu hổ như thế nào để làm mất hết mặt mũi của cả nhà chúng ta đi hả."
Hứa Hồng lau nước mắt, cảm thấy tất cả mọi người đều đối xử tệ bạc với chị ta. Hiện tại ngay cả Lưu Hồng Quân cũng không bám vào được, đi về thì không có một ngày lành nào. Chị ta cắn răng dứt khoát nói: "Chúng ta đi qua bên bộ vũ trang."
Hứa Kiến Hải kinh ngạc. "Qua đó làm gì?"
"Tìm người yêu của con nhóc Nam Nam." Anh là anh trai của Lâm Thanh Tùng, kiểu nào cũng phải phụ trách chuyện này.
Hứa Kiến Hải có chút không dám. Cán bộ cấp cao như vậy, không phải là người mà tên nông dân như gã ta có thể nói lại được. Gã ta có thể hô to gọi nhỏ với Hứa Nam Nam, đó là thói quen mấy năm nay, nhưng người yêu của cô thì gã ta không dám.
Hứa Hồng thấy gã ta không dám, dứt khoát nói: "Cha không đi, con tự đi." Nói xong quay đầu bước đi.
Hứa Kiến Hải không còn cách nào, chỉ có thể cắm đầu đi theo sau.
Lâm Thanh Bách ở trong phòng làm việc xem bản đồ của huyện Nam Giang, nghe nói có người tìm, còn là người của thôn họ Hứa, biết ngay là người nào. "Không phải tìm bộ trưởng Lưu à?"
"Nói là tìm Bộ trưởng Lâm ạ." Cậu thanh niên mặc quân trang nói.
Lâm Thanh Bách gật đầu: "Được, tôi đi ra xem một chút."
Hứa Kiến Hải ở bên ngoài đang lo lắng thấp thỏm, thấy Lâm Thanh Bách từ bên trong đi ra, khí thế đầy người. Lưng gã ta lập tức khúm xuống, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Vậy mà nhỏ Hai có thể tìm được người yêu như vậy. Con bé này phúc từ đâu tới vậy chứ.
Hứa Kiến Hải không khỏi cảm khái chuyện trên đời này đúng là không nói trước được gì, trước đây nhỏ Hai ở trong thôn sống như một con chuột, ai có thể ngờ bây giờ người có cuộc sống tốt nhất trong nhà lại là cô.
Chẳng lẽ đúng như bà già nói, may mắn trong nhà đều bị con bé đó trộm đi mất?
Gã ta đang miên man suy nghĩ, Lâm Thanh Bách đã đi tới trước mặt. "Hai người tìm tôi có chuyện gì?" Giống nói nghiêm túc, thái độ hoàn toàn là kiểu giải quyết việc chung. Đầu Hứa Kiến Hải lại cúi thấp xuống: "Tôi, tôi là chú hai của Nam Nam."
Lâm Thanh Bách nói: "Chưa từng nghe Nam Nam nói có chú hai. Quan hệ thân thích như thế nào thì không cần nhắc ra, có chuyện gì nói thẳng đi."
Hứa Kiến Hải không biết nên nói như thế nào. Người ta không nhận người thân, lời cầu xin giúp đỡ sao mở miệng ra nói được đây?
Hứa Hồng thấy Hứa Kiến Hải không dám nói gì, bực bội siết chặt nắm tay. Cha chị ta nhìn thấy người yêu của Nam Nam không dám nói lời nào. Đúng là quá mất mặt.
Nhớ tới quan hệ của người này và Lâm Thanh Tùng, cả chuyện mình bây giờ bị Lâm Thanh Tùng hại thành như vậy, trong lòng chị ta nảy sinh oán hận, lá gan cũng lớn hơn: "Bộ trưởng Lâm, chuyện của tôi chắc anh đã biết rõ. Anh là anh trai ruột của anh Tùng, chuyện này anh cũng phải chịu trách nhiệm. Chuyện của tôi, anh không thể không lo."
Lời nói hùng hồn mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận