Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 368

Người phụ nữ đen gầy lập tức sáng rực hai mắt: "Cô muốn đồ sứ?" Trong nhà chất thành đống, hồi xưa bố chồng cô ta nói là đồ tốt, bảo cô ta cất đi, nhưng có ích gì quái đâu. Đổi lấy đồ ăn cũng chẳng ai thèm, cầm đem đến trạm thu hồi đồ phế thải, người ta còn ghét bỏ không phải đồ đồng nên không thèm đấy.
Hứa Nam Nam gật đầu: "Đổi chút về nhà đặt trong nhà để đựng đồ ấy mà, cũng đẹp. Nhà cô có đổi không, tôi dùng phiếu lương thực hay phiếu công nghiệp cũng được."
"Đổi, đổi chứ, cô đi theo tôi." Người phụ nữ đen gầy lập tức dẫn Hứa Nam Nam vào trong phòng mình.
Hứa Nam Nam bước vào nhà, vừa nhìn đã không khỏi nuốt nước miếng. Bình hoa nhỏ đựng chổi lông gà đặt trên bàn đó, trước kia cô từng thấy nó một cuốn sách đồ cổ nào đó.
Quả đào, hoa đào, con dơi... Quá giống. Bên cạnh còn có bình hoa thanh hoa bụng lớn, lá trúc xanh, đáy trắng, bên trên còn đề chữ. Cho dù là không biết hàng, cũng biết những bình hoa cô thu được trước đó so với cũng phải chênh lệch xa tít tắp so với cái của nhà người ta.
"Cô xem cái nào đổi được thì nhanh chọn đi." Người phụ nữ này trông còn sốt ruột hơn cả Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam thu hồi ánh mắt, điềm nhiên nói: "Những thứ này cô không giữ nữa à?" Đừng để đến lúc đó chọn xong rồi lại không đổi nữa nhé.
"Chỉ cần cô đưa đủ phiếu, tôi đổi hết." Giữ mấy thứ này làm gì, không ăn được không uống được. Va chạm sứt mẻ một tí lại thành phế phẩm. Hồi trước con trai cô ta đụng vỡ vài cái bình, thành phế phẩm hết rồi.
Đợi đổi được phiếu công nghiệp rồi cô ta sẽ đi mua mấy cái pích nước về. Dùng tốt hơn mấy cái đồ sứ này nhiều.
Hứa Nam Nam điềm tĩnh gật gật đầu, đi tới nhìn cái này, rồi lại nhìn cái kia, khi thì lắc đầu, khi thì gật đầu. Trên bàn là đồ sứ, trên sàn cũng là đồ sứ, bát ăn cơm có vẻ cũng không đơn giản. Giàu thật! Nhà người ta thì đem về thờ, nhà mấy người lại trực tiếp đem ra dùng, nhà tư sản người ta cũng không có cái khí phách như nhà mấy người.
Hứa Nam Nam một lúc lâu không lên tiếng.
Người phụ nữ đứng cạnh thấy vậy, có chút sốt ruột: "Đều là đồ tốt cả, trước đây đều là đồ của nhà tư sản, bố chồng tôi giữ lại đấy." Cũng không biết nhà có tiền người ta cần mấy thứ này làm gì.
Hứa Nam Nam thở dài nói: "Để xem đã, thật ra thì cái nào cũng được. Có điều không được thực dụng cho lắm."
"Không phải cô muốn trang trí sao, mấy cái này đẹp biết bao nhiêu mà."
Người phụ nữ lập tức đi qua lấy cái bình hoa cắm chổi lông gà có hoa anh đào tới, tim Hứa Nam Nam nhấc hết cả lại. Chị gái à, cẩn thận một chút, cái này có thể gọi là trân bảo truyền thế đấy.
Hứa Nam Nam không dám giả vờ giả vịt nữa, nhanh chóng chạy qua, cầm trong tay nhìn nhìn, gật đầu nói: "Đúng là trông cũng được. Thôi được, tôi lấy hết. Nhưng mà tôi không tiện lấy đi hết một lượt, hay là như này đi, hôm nay tôi lấy một phần, ngày mai lại lấy một phần."
"Không lấy được cũng không sao, tôi đem qua cho cô." Người phụ nữ vỗ tay nói. Ngộ nhỡ quay về cô lại đổi ý thì sao. Người phụ nữ thầm nghĩ.
Đưa tới tận cửa... Phục vụ cũng chu đáo thật. Hy vọng con cháu đời sau nhà cô sẽ không hộc máu. Hứa Nam Nam cười cười: "Được!"
Dùng cái sọt để gánh, bên trên còn bọc một lớp vải bố. Người phụ nữ xách lên, đi theo Hứa Nam Nam ra cửa.
Đi đến một con hẻm nhỏ, Hứa Nam Nam bảo người phụ nữ không cần theo nữa. Đưa mười tờ phiếu công nghiệp, ba mươi đồng tiền mặt, ba mươi tờ phiếu lương thực, những thứ này bèn thuộc về Hứa Nam Nam.
Cái sọt này Hứa Nam Nam không thể trả, bèn đưa thêm một tờ phiếu công nghiệp với năm đồng tiền.
Tính ra thì, cái sọt này còn đáng giá hơn một món đồ cổ ấy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận