Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 394

Đây là kẹo mạch nha ngọt nhất mà cô từng ăn, ngọt muốn sặc luôn. Không biết anh Lâm lấy nó ở đâu.
Lần này chưa kịp dặn dò với bà cụ, Hứa Nam Nam cũng không dám ở lâu bên ngoài, phải nhanh chóng trở về. Lâm Thanh Bách đạp xe đạp chở thẳng cô về phía nhà họ Vu.
Cũng không dám đến gần nhà, sợ người gần đó nhìn thấy, rồi lại đồn đại linh tinh. Lần trước việc Hứa Hồng ngồi xe đạp đến trước cổng hầm mỏ đã làm cho người ở hầm mỏ xì xào cả lên.
Hứa Nam Nam không muốn huênh hoang ra đầu ngọn gió đâu. Đến gần đấy thì xuống xe.
Lâm Thanh Bách cảm thấy là lạ, bọn họ thế này giống như làm việc cho đảng bí mật vậy, không thể cho người khác biết. Lúc nào cũng không được đến cổng nhà. Có điều thấy cô gái nhỏ không vui, cũng chỉ đành tùy cô.
Đưa vài cục kẹo mạch nha còn lại vào tay Hứa Nam Nam: "Về nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị cảm lạnh nữa. Không thì còn phải vào bệnh viện chịu giày vò đấy."
Hứa Nam Nam ngoan ngoãn gật đầu, cô nào muốn chịu giày vò đâu. Khó chịu lắm.
Cô nhớ lại cảm giác khi bị tiêm.
"Anh Lâm, cuối tuần này anh có rảnh không, em mời anh đi ăn cơm." Lần trước một bữa cơm trả ơn, kết quả lần kia lại nợ ơn người ta nữa, lần này rồi cộng thêm mấy… Đến lúc nào mới có thể thanh toán rõ ràng đây.
Lâm Thanh Bách cười: "Được, lần sau dẫn em đi ăn nơi khác. Giờ thì nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."
Đợi Hứa Nam Nam đi rồi, anh mới mỉm cười lắc đầu.
Cô gái nhỏ này đúng là chẳng muốn mắc nợ người ta chút nào.
Về đến ủy ban huyện, đúng lúc đụng phải vợ chủ tịch huyện Tôn và một dì mặc áo khoác màu xám.
Lâm Thanh Bách gọi một tiếng chị dâu.
Vợ chủ tịch huyện mỉm cười nói: "Bộ trưởng Lâm sao trở về muộn thế. Nhà ăn hết sạch thức ăn rồi đấy, có muốn đến nhà tôi ăn một bữa không. Ông Tôn nhà tôi ấy cứ nhắc đến cậu mãi."
"Em ăn ở ngoài rồi mới về." Lâm Thanh Bách cười: "Ngày khác em sẽ mời chủ tịch huyện Tôn bữa cơm, em còn nhiều vấn đề trong huyện còn phải học hỏi anh ấy ạ."
"Ừm, vậy đi, tôi sẽ về nói lại với ông Tôn." Vợ chủ tịch huyện Tôn cười vui vẻ nói.
Lên cầu thang thì mỗi người mỗi ngã.
Dì mặc đồ màu xám cũng chính là mẹ của cảnh sát Tôn. Người của ủy ban huyện đều gọi bà ta là dì Tôn.
Dì tôn kéo vợ chủ tịch huyện Tôn: "Thím này, vừa rồi là ai vậy, là bộ trưởng vũ trang mới tới huyện mà Tiểu An nhà mình nói hả? Có vẻ còn trẻ quá."
Vợ chủ tịch huyện Tôn mở cửa đi vào phòng, cười nói: "Đúng thế, từ bộ đội thủ đô đến. Đừng thấy người ta tuy trẻ, nhưng không phải toàn là dựa vào quan hệ cả đâu, là người có bản lĩnh. Bảo là quân nhân, nhưng lại rất có văn hóa. Nghe ông Tôn nói, cậu ta hiểu rộng biết cao, biết cả tiếng nước ngoài đấy."
"Trời ạ, vậy đúng là giỏi hết mức rồi." Dì tôn ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy, không biết người ta được giáo dục như thế nào nữa, em trai cậu ta cũng là sinh viên đại học, nghe nói còn là học máy móc. Đúng là cả nhà đứa nào cũng giỏi hơn người."
"Còn một cậu em học đại học nữa ư?" Dì Tôn giật mình. Trong lòng dì Tôn có phần rối rắm, khu tập thể ủy ban huyện sao lại đến nhiều chàng trai giỏi giang như thế. Thế mà bà ta lại không biết gì. Tiểu An cũng vậy, không nói với bà ta cái gì cả. Cả ngày cứ như mất hồn.
"Thím này, Bình Bình nhà chúng tôi cũng đến bàn chuyện cưới gả rồi, thím xem có thể tìm người tốt như vậy được không?"
Vợ chủ tịch huyện Tôn đang chuẩn bị nấu cơm tối, nghe thấy vậy, mỉm cười: "Cô gấp gì chứ, không phải nên bàn về chuyện cưới gả của Tiểu An trước sao, sao lại đã bàn về Bình Bình rồi. Chúng ta cứ làm từng chuyện một. À đúng rồi, lần trước không phải cô nhìn trúng cậu con trai của nhà Lưu Kiến Quân à, còn bảo người kém hai ba tuổi cũng không sao, vợ già chồng trẻ là duyên ba đời còn gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận