Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 426

Theo ý của trưởng ban Tiêu, nếu như bên thành phố An Nam không có, thì phải đi nơi khác để tìm. Lượng hàng hóa này phải mua cho được, nếu không những công nhân trên mỏ sẽ không chịu nổi.
Hứa Nam Nam vừa nghe thấy nhiệm vụ này, trong đầu tức khắc dần hiện ra mấy chữ Vương Lão Cát.
Thành phẩm này không thể lấy ra, không biết có phối hợp được với dược liệu bán không. Đồ uống giải khát đó mới tốt.
Lần này công tác đi ở nơi gần, bà Vu cuối cùng cũng xem như không lo lắng nữa. Trong nhà bây giờ lại có hai thằng nhóc, cũng rộn ràng. Nghe nói Hứa Nam Nam phải đi công tác, Thạch Đầu và Mộc Đầu vỗ ngực bảo đảm, nhất định sẽ trông nom nhà cửa cho tốt, không để cô lo lắng. Buổi tối khi đi ngủ lại vụng trộm hỏi cô, có thể đi tìm anh Lâm chơi không. Muốn nghe anh kể chuyện đánh trận.
Nghe thấy các cậu nhắc đến Lâm Thanh Bách, trái tim Hứa Nam Nam lại đập mạnh một cái. Không biết vì sao, từ chuyến trở về quê lần trước, sau khi trở về, cô cứ cảm thấy giữa mình và anh Lâm trở nên kì kì. Hôm nay anh Lâm tới đón cô, cô còn không biết phải nói cái gì, vậy nên mãi cho đến khi về đến nhà, một câu cũng không nói được.
Cô miễn cưỡng đáp lại: "Phải chờ đến cuối tuần thôi, bình thường anh ấy rất bận."
"À." Hai đứa trẻ đáp một tiếng, lúc này mới chìm dần vào giấc ngủ.
Trong lòng Hứa Nam Nam rối loạn, cô hung hăng xoa xoa mặt mình, dứt khoát tìm dược liệu trà lạnh trong Taobao.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nam Nam ăn cơm xong thì đến bến xe ngồi xe đi thành phố An Nam.
Đúng là thành phố trực thuộc tỉnh, so với huyện Nam Giang, đường phố thành phố An Nam trông người đẹp cảnh đẹp hơn. Các cô gái đều mặc váy liền với giày thể thao trắng hoặc là giày da nhỏ thông hơi. Tìm được nhà khách để ở, thay quần áo sạch sẽ, cô đi ngay tới bách hóa quốc doanh. Dược liệu có thể mua trên Taobao, cô không cần phải đi xuống dưới quê tìm người ở quê để mua nữa. Nhưng còn phải mua cho ông Vu và bà Vu ít vải tốt để làm quần áo mùa hè, còn cả Thạch Đầu và Mộc Đầu, Tiểu Mãn nữa, cũng phải làm cho mỗi đứa một bộ. Dù sao đến cũng đã đến rồi, thuận đường làm cho xong việc này.
Bách hóa quốc doanh của An Nam bé hơn rất nhiều so với Thượng Hải. Cho dù là quầy bán nguyên liệu mà cũng không lớn, ngay đến một bộ quần áo may sẵn cũng không có, chỉ có một ít không nhiều vật liệu vải bày ở một bên.
Hứa Nam Nam nhìn cả nửa ngày, cũng chỉ nhìn trúng được một sấp vải bông màu nâu. Lúc này tuy rằng không lưu hành mặc vải bông cho lắm, nhưng mà chất vải này thấm mồ hôi. Màu sắc cũng phù hợp, có thể làm đồ mùa hè cho ông bà.
"Cắt cho tôi mười thước." Hứa Nam Nam vừa móc phiếu vải và tiền, vừa nói.
Người bán hàng nhanh chóng đem vải mang đến, giúp đo kích thước.
"Nguyên liệu này đúng là không tồi, cho tôi hai mươi thước." Bên cạnh đột nhiên có tiếng nói.
Hứa Nam Nam quay đầu nhìn lại, là một phụ nữ trung niên mặc quân trang. Tuy rằng thời tiết nóng nực như vậy, nhưng vẫn mặc quân trang tay dài. Có điều mặc dù là quân trang theo kiểu khí khái mạnh mẽ, nhưng cũng không che giấu được sự xinh đẹp của bà ta. Bà ta đang vươn tay ra sờ lên chất liệu, trên mặt mang theo vài phần vừa lòng.
Người bán hàng dùng thước đo đạc, chỉ còn lại hai mươi thước.
Người bán hàng nhìn hai người: "Còn đúng hai thước, không đủ chia. Các cô xem nên chia như thế nào?"
Hứa Nam Nam cạn lời, rõ ràng là cô tới trước, cứ đo cho cô mười thước không phải là được rồi sao? Tới trước thì được trước, sự việc rõ ràng như thế, sao lại cứ muốn đá quả bóng da này kia chứ. Có cần thiết không, còn không phải là do nhìn thấy người ta mặc quân trang hay sao?
Hứa Nam Nam thấy nếu dì này hiểu phép tắc, tốt xấu cũng nên biết đạo lý tới trước thì được trước. Kết quả người ta im lặng không nói lời nào, cười tít mắt nhìn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận