Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 131

“A Quý, xem ra chỗ lương thực này khó mà vác lên núi, anh đi mượn chiếc xe đẩy tay lại đây, chúng ta bỏ lên xe rồi đẩy đến đó.”
Hứa Quý gật đầu, xoay người rời đi.
Lý Tĩnh mím môi, nhìn Tống Quế Hoa nói: “Đây là lương thực của con gái tôi, không cần làm phiền đến mấy người. Nhà chúng ta cũng không phải không có người.”
“Con gái cô, ai vậy?” Tống Quế Hoa cười hớn hở. “Chẳng phải trước đó Hứa Kiến Sinh viết giấy cam đoan, nói gì mà sau này không quan tâm đến sống chết của hai chị em Nam Nam nữa, sao thế, thấy hai đứa con được chia lương thực thì lại đến quan tâm à? Sao chuyện tốt gì cũng bị người nhà họ Hứa các người chiếm hết vậy nhỉ.”
“Tống Quế Hoa, cô biết điều chút đi, không quan tâm thì sao chứ, tôi là mẹ ruột của Nam Nam đấy.”
Lý Tĩnh thấy mình nói không lại Tống Quế Hoa, trực tiếp bắt đầu “giảng đạo lý.”
“Thím Quế Hoa, mặc kệ cô ta.” Hứa Nam Nam cũng không thèm nhìn Lý Tĩnh: “Có một vài người không muốn nhìn thấy người ta sống tốt. Nhìn thấy người ta sống tốt thì muốn trộm, muốn cướp. Lần trước người ta trộm rồi, lần này thì chuẩn bị đi cướp.”
Lập tức sắc mặt Lý Tĩnh tái xanh. “Hứa Nam Nam, mày đang nói ai đấy, tao là mẹ ruột của mày, mày bò từ trong bụng tao ra đấy!”
Ruột gan Lý Tĩnh đau đớn, con nhỏ này là từ trong bụng cô ta chui ra. Nếu như không có cô ta, làm sao có cái mạng của con nhỏ này. Sao nó không biết cảm ơn chút nào vậy chứ.
“Nếu như cô không nói, tôi còn thực sự cho rằng tôi từ trong khe đá chui ra đấy.” Hứa Nam Nam lạnh lùng trả lời một câu.
Tống Quế Hoa cũng nói: “Lý Tĩnh à, hôm nay nhiều người ở đây như vậy, cô dừng gây chuyện nữa. Chốc nữa người mất mặt cũng là nhà họ Hứa các người.”
Sao nói người mất mặt lại là nhà họ Hứa?
Lý Tĩnh trực tiếp tức giận bật cười, cô ta tìm con gái lấy đồ, ai dám chê cười cô ta?
Cô ta còn muốn phản bác lại thì đột nhiên Hứa Nam Nam hét lên: “Chú Căn Sinh, phần lương thực này có phải là của mình cháu không ạ?”
Hứa Căn Sinh đang phân chia lương thực, nghe thấy lời này thì trả lời: “Tất nhiên đều là của mình cháu rồi.”
“Vậy nếu người khác tìm cháu cướp thì làm thế nào, từ lúc chia lương lương thực tới giờ cháu luôn bị quấy rầy.”
Hứa Nam Nam ra ám chỉ.
Bởi vì chia lương thực, gần như người trong thôn đều tới đây. Nghe thấy lời nói của Hứa Nam Nam, bọn họ đều nhìn về phía Lý Tĩnh. Bình thường Lý Tĩnh không thường xuyên trở về, một năm cũng chỉ trở về vài lần. Nhưng mỗi năm thời điểm chia lương thực thì nhất định sẽ trở về.
Điều này khiến rất nhiều người trong thôn đều không phục. Cô ta là người lớn, chẳng ra đồng làm việc ngày nào, lại được phân chia nhiều lương thực như vậy, mỗi lần lúc trở về còn vênh váo lên tận trời, nhìn ai cũng đều là một bộ dạng coi thường. Dựa vào đâu chứ, lương thực cô ta ăn, cũng là do mọi người trồng ra đấy.
Hôm nay nhìn thấy cô ta tới, mọi người cũng thầm trách mắng cô ta. Không ngờ tới con người này lại không biết xấu hổ, còn tìm con gái mình đòi lương thực nữa chứ. Ồ, không đúng, Nam Nam không phải là con gái nhà bọn họ nữa, người ta đã cắt đứt quan hệ với Nam Nam rồi mà.
Đúng là mặt dày, đã bỏ mặc con cái, không coi con gái ruột như người nhà, lúc có đồ thì lại nhào ra, cũng không sợ mất mặt.
Hứa Căn Sinh cũng hơi tức giận bởi cách làm này của Lý Tĩnh, hắn ta không vui nói: “Lý Tĩnh, cô đang làm gì vậy hả, lương thực chia cho ai thì là của người đó, cô quấn lấy Nam Nam như vậy làm gì?”
“Đội trưởng Hứa, Nam Nam là con gái ruột của tôi mà, nó nuôi tôi chẳng phải là chuyện nên làm sao?”
Lý Tĩnh có lý lẽ chính đáng nói. Không có cô ta thì không có Hứa Nam Nam, chẳng ai cãi được cái lý lẽ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận