Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 712

Ở ngoài thì cũng thôi đi, thế mà lại còn chạy đến nhà cô. Thật sự nghĩ cô dễ ăn hiếp vậy sao? "Nếu các người còn không đi thì đừng trách tôi động tay."
Lâm Thanh Bách cũng nghiêm mặt nói: "Hai người rời khỏi đây thì tốt hơn. Ở đây không hoan nghênh hai người."
"Bộ trưởng Lâm à, Nam Nam còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, anh cũng đâu cần phải tuyệt tình như vậy đúng không." Cao Kiến Quốc cười nói.
Lâm Thanh Bách nhìn về phía hai cụ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm để ở sau lưng: "Nam Nam không phải là để anh gọi. Hai người cút đi, tôi không muốn ầm ĩ quá khó coi ở đây đâu."
Cao Kiến Quốc thấy thái độ hai người như vậy, đành miễn cưỡng cười nói: "Vậy thôi, lần sau chúng tôi lại đến vậy." Quay lưng gọi Hứa Mai Tử rồi cùng nhau ra về.
Hứa Mai Tử liếc nhìn Hứa Nam Nam, nhớ đến lời dặn dò của Cao Kiến Quốc nên không nói những lời công kích Hứa Nam Nam như lúc trước nữa.
Đợi hai người ra cửa, Hứa Nam Nam đóng sầm cửa lại.
"Ông bà à, sau này đừng cho bọn họ vào nữa. Bọn cháu và bọn họ chả có quan hệ gì cả."
Ông Vu cũng nói: "Ông cũng thấy đồng chí nam đó không đàng hoàng chút nào, tại vì họ nói là họ hàng, chứ không ông cũng không cho vào nhà đâu."
Cho dù thế nào thì cũng là họ hàng của Nam Nam nên ông ấy không tiện làm quá.
Bà Vu nói: "Kệ đi, sau này nhớ là được thôi." Bà ấy lo là Lâm Thanh Bách thấy ở đây lộn xộn như vậy, sau này sẽ có chút nhận xét về nhà bọn họ.
Hứa Nam Nam vẫn còn có chút không cam tâm: "Cũng không biết là đến đây để làm gì nữa. Đúng là đáng ghét thật mà."
Ở ngoài, Cao Kiến Quốc và Hứa Mai Tử đi cùng nhau, mặt mày u ám.
Hứa Mai Tử thấy bộ dạng của ông ta như vậy thì lo lắng nói: "Sao vậy? Em đã nói trước rồi mà, tính tình của cô ta rất nóng nảy, không nên đến đây."
"Được rồi, tôi còn chưa nói gì mà." Cao Kiến Quốc híp mắt lạnh lùng nhìn cô ta. "Không phải nói là họ hàng sao, vậy thì nên đối xử tốt với nhau, đừng có kiếm chuyện nữa."
Hứa Mai Tử nghe vậy, trong lòng cảm thấy uất ức vô cùng. Cứ tưởng là tìm được một người có thể đàn áp Hứa Nam Nam, cuối cùng thì vẫn phải nịnh hót.
Chỉ là bây giờ cô ta cũng không tìm được người nào tốt hơn nữa.
Hứa Nam Nam vẫn còn nghĩ đến chuyện của Hứa Mai Tử và Cao Kiến Quốc nên trong lòng cứ cảm thấy không thoải mái. Cô cũng đã không đến tỉnh lỵ nữa rồi, sao hai người này lại chạy đến Nam Giang cơ chứ.
Cứ sà vào bợ đỡ như vậy thì có ích lợi gì chứ.
Lúc ăn cơm, Hứa Nam Nam còn dặn dò thêm lần nữa là sau này dù cho ai của nhà họ Hứa đến thì cũng không cho vào nhà.
Tiểu Mãn cầm đũa nói: "Chị à, hôm nay lúc bọn họ đến đây, cứ luôn dáo dác ngắm nhìn nhà mình á chị." Cô bé thấy ánh mắt đó là thấy chán ghét nên phải nói chuyện này ra cho chị nghe.
Lâm Thanh Bách nói: "Bọn họ nhìn ngó khắp nơi à?"
"Không, em cản không cho họ vào trong phòng." Tiểu Mãn nói nhỏ.
Hứa Nam Nam khen ngợi nói: "Tiểu Mãn làm tốt đấy."
"Thôi được rồi ăn cơm thôi, chuyện cũng đã qua rồi, đừng để nó ảnh hưởng đến tâm trạng." Bà Vu khuyên. Cảm thấy tính tính của những người trẻ khó mà ổn định lại được.
Bà ấy vừa lên tiếng thì cả nhà cũng không nói thêm gì nữa.
Còn Lâm Thanh Bách thì thỉnh thoảng cụng ly với ông Vu.
Ăn cơm xong, ông bà Vu vào trong nhà nghỉ ngơi. Tiểu Mãn cũng vào nhà đọc sách. Lâm Thanh Bách nghiêm nghị nói: "Sau này em tránh xa Cao Kiến Quốc và người nhà họ Hứa ra một chút, anh cứ thấy bọn họ có vấn đề."
"Em cũng chả muốn nhìn bọn họ thêm lần nữa." Hứa Nam Nam thật thà nói. "Cả tỉnh lỵ em cũng không đi nữa đâu."
Lâm Thanh Bách chạm vào gò má cô: "Đợi lần này làm xong việc thì sẽ ổn thôi." Dạo này vì chuyện công việc và kết hôn nên hai người đều rất bận rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận