Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 145

Chị ấy cười nói: “Chị tên là Chu Phương, chắc lớn hơn em, sau này em cứ gọi chị là chị Phương Phương.” Lại nhìn Hứa Tiểu Mãn đang sợ hãi, cười nói: “Đừng sợ, sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau. Các em vẫn chưa ăn cơm nhỉ, đi, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm. Hôm nay ăn thịt heo chưng miến, đi muộn sẽ hết đấy.”
Nói xong thì đi vào phòng lấy bát đũa, thấy trong phòng không có người khác, chị ấy lẩm bẩm: “Hai người này đúng là thông minh, biết hôm nay có thịt heo chưng miến, chắc mang hộp cơm đi làm rồi.”
Chị ấy cầm hộp cơm lại nhanh chóng đi ra: “Đi nhanh đi nhanh, chậm là không còn.”
Vốn dĩ Hứa Nam Nam không đói, lúc nghe chị ấy nhắc tới thịt heo chưng miến thì mang vẻ mặt mong chờ, cũng không khỏi nuốt nước miếng, chẳng lẽ đầu bếp của nhà ăn chưng miến ngon lắm sao?
“Nhìn thấy chưa, người phát thức ăn ở giữa tên là Tương Lệ Lệ, cũng ở ký túc xá của chúng ta.” Lúc xếp hàng, Chu Phương chỉ một cửa chắn ở giữa. Hứa Nam Nam cố ý nhìn, là một cô gái trẻ mặc áo khoác màu xanh lá, bện tóc hai bên, để tóc mái bằng, cằm rất nhọn. Người phía trước tiến lên một bước, Hứa Nam Nam cũng tiến lên một bước, lúc này mới thấy rõ, cô gái này có mắt một mí.
Cuối cùng đến lượt Hứa Nam Nam.
Chu Phương lấy thức ăn, cười híp mắt rời đi. Hứa Nam Nam phía sau cũng đưa phiếu ăn cơm, hai hộp cơm. Tương Lệ Lệ nhìn cô, lại nhìn Hứa Tiểu Mãn. Cô ta nghiêm mặt, múc một muỗng ở trên, bỏ vào trong bát của Hứa Nam Nam.
Thấy điệu lấy cơm của bà Hứa nhiều rồi, Hứa Nam Nam lập tức nhìn ra vấn đề.
Nhìn miếng thịt và miến ít đến mức đáng thương trong bát của mình, Hứa Nam Nam cũng biết người này cố ý.
Trong lòng cô lập tức hơi tức giận, từ lúc đến mỏ, người mà cô tiếp xúc cũng chưa được mấy ai, hoàn toàn chưa tiếp xúc với Tương Lệ Lệ, sao lại cứ nhắm vào cô.
Mặc dù bất mãn trong lòng, nhưng mà nghĩ đến việc mình mới tới mỏ, cũng không thể vì chút chuyện này mà tranh chấp với người ta, Hứa Nam Nam bực bội không lên tiếng bưng hai bát đi tìm vị trí.
“Hứa Nam Nam, ở đây.” Chu Phương vẫy tay nói.
Hứa Nam Nam dẫn Hứa Tiểu Mãn đi đến bên chị ấy.
“Sao cho hai đứa ít đồ ăn như vậy?” Chu Phương nhìn miến thịt heo trong bát của họ, nhíu mày. Chị ấy và Tương Lệ Lệ ở chung phòng, bình thường lấy cơm ở chỗ Tương Lệ Lệ, cô ta đều lấy thêm cho chị ấy, cho nên mỗi lần chị ấy sẽ lấy cơm ở chỗ Tương Lệ Lệ. Sao của Hứa Nam Nam lại ít như vậy? Vừa nãy chị ấy còn nói với Tương Lệ Lệ rằng họ ở cùng phòng.
“Có lẽ là không đủ.” Hứa Nam Nam tùy tiện nói một câu.
Chu Phương nghe vậy cũng không tin. Họ tới không tính là muộn, đúng lúc vừa phát cơm, bên trong còn một nồi lớn. Hơn nữa Hứa Nam Nam ở chung ký túc xá với họ, kiểu gì cũng phải chú ý chút. Tương Lệ Lệ đang suy nghĩ gì thế?
Chu Phương có hơi bất mãn, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, tránh để người ta cho rằng chị ấy gây chuyện.
“Chị có nhiều lắm, chúng ta ăn chung.” Chu Phương gạt miến thịt heo trong bát vào trong bát của hai chị em.
Hứa Nam Nam vội vàng ngăn cản: “Chị Phương, em có đủ rồi, em và Tiểu Mãn không ăn nhiều.”
Nói xong lại cười bảo: “Từ ngày mai em cũng đi làm ở phòng bếp, không thiếu đồ ăn.”
Chu Phương cũng không ép nữa, thu đũa lại, sau đó nhìn chị em Hứa Nam Nam cười: “Chị biết hai đứa, trước đây nghe cô của chị nhắc tới.”
Hứa Nam Nam hơi hoang mang, không biết mình quen biết cô của Chu Phương lúc nào.
Chu Phương cười: “Cô của chị là chủ nhiệm hội liên hợp phụ nữ trên mỏ.”
“Chị là cháu gái của thím Chu?” Hứa Nam Nam vui vẻ nói, trước đó cô đã cảm thấy Chu Phương và mình có hơi thân thiết, còn cảm thấy hơi kỳ lạ. Dù sao lần đầu gặp mặt đã chăm sóc họ như vậy, có phải người này quá nhiệt tình không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận