Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 353

Chỉ nhìn thôi Hứa Nam Nam đều cảm thấy khó chịu thay anh ta.
Đến đường lớn của thị trấn, Hứa Nam Nam cũng không muốn làm phiền người ta nữa, cười nói: "Đồng chí cảnh sát, cũng gần tới nơi rồi, ở trên đường lớn chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi đi về trước nhé."
Cảnh sát Tôn hơi đỏ mặt: "Cũng được, ngày mai tôi lại đến đón cô."
Hứa Nam Nam thực sự không muốn anh ta đến đón, nhưng nhỡ đây là do người ta muốn giám thị cô thì sao. Nếu cô không cho người ta đưa đón, có khi nào sẽ khiến người ta cảm thấy là cô đang chột dạ hay không.
"Vậy làm phiền đồng chí cảnh sát rồi, tôi về đây. Hẹn gặp đồng chí cảnh sát sau nhé." Hứa Nam Nam cười híp mắt nói tạm biệt, sau đó nhanh chân chạy về nhà.
Cô thầm nghĩ trong lòng, không biết chiếc xe đạp vừa nãy là đi về hướng nào. Người có xe đạp trong thị trấn này không nhiều lắm, lần trước người yêu của Hứa Hồng đi xe đạp xuất hiện ở hầm mỏ đã gây xôn xao một trận. Người kia làm sao lại suốt ngày lái xe đạp chạy khắp nơi thế nhỉ.
Cảnh sát Tôn nhìn theo bóng dáng của cô, vẻ mặt chán nản thở dài. Dùng tay vuốt tóc một chút rồi mới đi về.
Lúc Hứa Nam Nam về đến nhà còn khá sớm, ông Vu đang nhìn Tiểu Mãn làm bài tập, bà Vu thì đang ở trong bếp nấu cơm.
Từ lúc bà ấy chuyển về đây ở chung cùng cháu gái, tinh thần càng ngày càng tốt lên.
Hứa Nam Nam cởi túi xuống đi vào phòng bếp hỗ trợ bà mình.
Bà Vu làm món bí đỏ viên bột, còn làm mỗi người một quả trứng gà. Trứng gà là ông Vu đi chợ đen mua về. Thứ này quý, nhà bình thường đều không nỡ ăn. Nhưng ông Vu cảm thấy nhà mình coi như dư dả, muốn bồi bổ cho hai đứa trẻ thật tốt. Ít nhất mỗi ngày phải ăn một quả trứng gà.
"Bà ơi, chuyện của Đổng Vũ như nào rồi ạ?" Hứa Nam Nam giả vờ hỏi vu vơ.
Cô vốn định hỏi cảnh sát Tôn, nhưng lại sợ người ta nghĩ linh tinh nên không hỏi nữa.
Bà Vu vừa nặn viên bột vừa nói: "Nghe ông cháu nói là cái chân kia chắc không chữa khỏi được, còn đang ở bệnh viện điều dưỡng. Lý Kim Hoa không nộp được tiền thuốc nên đến xưởng làm loạn. Bên xưởng trợ cấp cho một phần, còn lại thì không muốn hỗ trợ thêm. Bảo cậu ta rảnh rang chạy đến hầm mỏ làm gì, giờ xảy ra chuyện, xưởng cũng không chịu trách nhiệm được."
"Không gây phiền toái cho chúng ta chứ ạ." Lúc này Hứa Nam Nam cảm thấy rất may mắn khí người tốt cứu cô đã đưa ra phương pháp, giúp cô thoát ra khỏi sự việc này, nếu không dựa theo trình độ vô sỉ của Lý Kim Hoa, chỉ sợ sẽ bám chặt cô như đỉa.
Bà Vu nói: "Bà ta dám đến à, hiện tại bà ta không rảnh quan tâm đến chúng ta. Con trai bà ta nằm viện, người yêu của con gái bà ta hình như cũng muốn bỏ đi. Hết việc này đến việc khác, đang phiền lắm đấy." Bà Vu thở dài: "Nhưng người đáng thương đứa cháu trai nhà bọn họ, bé tí đã không có mẹ, hiện tại lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, sau này sẽ chịu khổ nhiều đấy."
Hứa Nam Nam cảm thấy ngột ngạt, thở dài không biết nói gì. Mỗi người có một số mệnh riêng. Cô không thể cứ luôn để ý đến người khác mà bỏ quả cuộc sống của mình.
Ăn xong bữa cơm, Hứa Nam Nam giành việc rửa bát và đun nước nóng. Để hai ông bà ngâm chân rồi ngủ rồi mới cùng Tiểu Mãn trở về phòng ngủ.
Hiện tại Tiểu Mãn càng ngày càng nghiêm túc, trở về phòng là lập tức ôm sách để học, dường như hận không thể cắm đầu học xong hết trong một lượt.
Hứa Nam Nam xoa xoa đầu cô bé: "Sao còn chưa đi ngủ vậy. Ngày mai lại học tiếp." Mặc dù trong nhà có bật đèn, nhưng hiện tại lưới điện của thị trấn không được ổn định, thường xuyên bị ngắt điện, đấy, lại bị ngắt rồi. Châm đèn đọc sách lúc này rất hại ánh mắt.
"Chị, tháng sau chúng em phải thi cuối kỳ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận