Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 308

"Sao không dùng cái này được nữa, đây là chất liệu tốt mà, còn có thể làm ra thứ khác nữa. Lúc đầu là chất liệu tốt để làm thành cái giường đấy, cũng tốn không ít tiền... không ít tiền."
"Mảnh này của cô, chúng tôi giữ lại thì làm gì được? Thậm chí còn không thể làm được một cái ghế đẩu, có gửi đi cũng không tiện báo cáo."
Đang lựa đồ thì thấy chị gái đồ xanh đang tranh cãi với ai đó ở ngoài cửa.
Những đồng chí ở bên trong cũng không thấy có dấu hiệu quan tâm, hiển nhiên mọi người đều đã quen với chuyện này.
Hứa Nam Nam quay đầu nhìn một cái, là một bà cô mặc đồ Lenin cũ đang gánh một cây gỗ dài cãi nhau với chị gái mặc đồ xanh.
"Tôi nói dì Kiều này, không phải tôi không giúp dì, những đồ này thật sự không thu hồi được nữa. Còn không bằng dì lấy đồ đồng ở nhà đến bán thì tôi còn có thể thu hồi giúp dì."
Dì Kiều trong bộ đồ Lenin cũ đã gặt đến bạc màu cau mày để lộ ra nếp nhăn: "Trong nhà làm gì có mấy thứ đó, nếu không tôi đã lấy ra lâu rồi."
"Ôi chao, dì đi mà lừa người khác, ban đầu lúc thu hồi nhà, dì còn có thể tháo cả gỗ của giường ra, những thứ khác dì không lấy sao?"
Sẽ không có ai thật sự giao hết đồ trong nhà ra, mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Xét cho cùng, người ta lúc trước cũng không làm chuyện gì xấu, cũng không nhất thiết phải cạn tàu ráo máng.
"Thứ này bán như thế nào?" Hứa Nam Nam đi đến, đưa mắt nhìn vào đống vật liệu.
Nếu không phải cô nhìn nhầm thì chỗ gỗ này chắc là Nam Mộc.
Lúc trước Hứa Nam Nam không có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ loại gỗ quý nào, mấy thứ này toàn là đồ chơi của người giàu. Tuy nhiên, lúc đó cô vì muốn trau dồi thêm chút nét thanh lịch cho bản thân, nên đã học về đàn tranh, bắt đầu từ đàn tranh Nam Mộc.
Chất liệu Nam Mộc không tốt lắm, nhưng giá lại rất cao. Thời gian đó, để không bị lỗ, cô đã tra rất nhiều tài liệu về Nam Mộc.
Mặc dù chỗ vật liệu trước mắt trông xám xịt, nhưng vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt, khi lại gần nhìn, ôi chao… dường như thấp thoáng có sợi chỉ vàng.
Dì Kiều nhìn cô: "Cô muốn cái này à?"
Chị gái đồ xanh nói: "Cô mua mấy thứ này về làm gì, làm củi cũng không ai thèm."
"Vật liệu tốt đấy!" Dì Kiều không phục.
"Vật liệu tốt cũng không làm cơm ăn được. Phải to thêm chút nữa, nhà nước còn có thể làm ra thứ khác. Một miếng này của dì, tôi còn không thể làm được một cái ghế đẩu nhỏ đấy."
"Ý kiến này không tồi." Hứa Nam Nam gật đầu: "Ông của tôi quả thực có nói muốn tìm một số vật liệu để làm ghế đẩu, độ to nhỏ của cái này vừa đủ."
Cũng không phải là là nói dối, cô thực sự đã nghe thấy ông nội nói như vậy mà. Ừm, lấy về làm thành chiếc ghế đẩu nhỏ, ghế đẩu nhỏ làm từ Nam Mộc Tơ Vàng trị giá bao nhiêu?
"Dì, chỗ này bao nhiêu tiền, tôi mua."
Mặt dì Kiều đột nhiên nở một nụ cười: "Năm hào, bán cho cô luôn."
"Năm hào? Có thể cắt được vài cân thịt luôn đấy. Một chiếc ghế đẩu nhỏ làm gì có mức giá này."
"Vật liệu này của tôi là đồ tốt."
Dì Kiều nói một cách tự tin, rất kiên định về điều này.
Hứa Nam Nam cảm thấy năm hào không đắt, nhưng nếu cô không mặc cả thì mọi người sẽ nghĩ cô là đồ ngốc.
"Hay là ba hào?"
"Được!" Dì Kiều đồng ý không chút suy nghĩ.
Hứa Nam Nam: "..."
Đưa tiền xong, số vật liệu này đã thuộc về Hứa Nam Nam. Đây xem như là "bảo bối" duy nhất mà cô biết, dù không biết nó đáng giá bao nhiêu.
Để Nam Mộc sang một bên, Hứa Nam Nam chọn ra một đống sách, thêm một đống "đồng nát sắt vụn" tồi chạy đến chỗ cân.
Chị gái đồ xanh lam ngây người, không hiểu cô gái này mua mấy phế phẩm này làm gì.
Hứa Nam Nam cười ngượng ngùng: "Người lớn trong nhà thích đồ đồng, về xem có thể nấu chảy làm chậu đồng gáo nước hay thứ gì đó không, thứ này dùng bền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận