Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 78

“Cháu nghĩ kỹ rồi, chỉ cần sau này người nhà đừng tìm cháu gây phiền phức là được.”
“Cút cút cút, sau này đừng bước vào cổng nhà ông Hứa này.” Không đợi ông Hứa nói chuyện, bà Hứa đã tức giận hét.
Lần này ông Hứa không nói gì, cầm tẩu thuốc lên hút, cũng không nhìn chị em gái Hứa Nam Nam, giống như âm thầm chấp nhận chuyện này.
Trong lòng ông Hứa không muốn hai đứa cháu gái dọn ra ngoài, cảm thấy mất mặt. Nhưng lần này cháu gái liên tục không nể mặt bề trên, còn khiến thằng Cả bất hòa với họ, bây giờ ông ta đã rất bất mãn. Có lẽ lần này dạy dỗ hai đứa nhỏ cũng tốt. Đợi chúng ra ngoài, sẽ biết ở nhà tốt hơn.
Sau này quay lại, cũng sẽ ngoan ngoãn.
Dọn ra khỏi nhà họ Hứa là chuyện rất đột ngột, khiến Hứa Nam Nam cũng cảm thấy lạ lùng, thật sự quá đơn giản. Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, hình như cũng hợp tình hợp lý.
Nói đơn giản, thì chính là quá đúng lúc. Người nhà họ Hứa muốn dạy dỗ Hứa Nam Nam, vừa hay bây giờ Hứa Nam Nam đã không ngoan ngoãn nghe lời nữa, cho nên không thể đánh cô, tránh ầm ĩ ra ngoài. Cho nên bèn uy hiếp cô, bảo cô cút ra khỏi nhà để ép cô.
Cổ gái nhỏ mười lăm tuổi không có tiền, không có lương thực, hơn nữa còn không có chỗ ở, bị người nhà đuổi đi thì sẽ không thể sống tiếp. Tất nhiên lúc này cũng chỉ đành cúi đầu trước người lớn trong nhà, sau này biết điều sống qua ngày.
Nhưng tính đi tính lại, cũng không tính ra bây giờ Hứa Nam Nam đã đổi tính.
Hứa Nam Nam làm theo ý họ, người nhà họ Hứa đâm lao phải theo lao, thế là hai đứa bé lập tức vác bọc nhỏ đi ra ngoài.
Hai chị em không có hành lý gì, chỉ có một bọc quần áo nhỏ mà Hứa Nam Nam đòi từ chỗ Lý Tĩnh, và ruột bông để hai chị em đắp.
Ruột bông đã rất cũ nát, bà Hứa mình cũng chướng mắt nên không ngăn cản.
Ngoài những thứ này ra, thì cấm chỉ lấy những món đồ khác.
Hứa Nam Nam cũng không thèm, một tay nhấc túi, một tay dắt Hứa Tiểu Mãn đi ra ngoài sân.
Bà Hứa ở bên trong mắng: “Ra khỏi cái cửa này, cũng đừng mong quay lại nữa.”
Đáng tiếc Hứa Nam Nam không quay đầu lại.
“Con nhỏ chết tiệt này, không được, ngày mai tôi sẽ gửi điện báo cho Kiến Sinh.” Bà Hứa tức giận ôm ngực.
Lưu Xảo vội vàng đỡ bà ta: “Nên gửi điện báo nói rõ ràng, bằng không đến lúc đó anh cả sẽ hiểu lầm tại chúng ta không muốn nhỏ Hai và nhỏ Tư ở nhà.”
Ông Hứa nói: “Không cần gửi, dù sao mấy ngày nữa sẽ về, không cần phải bảo Kiến Sinh quay lại, làm lỡ công việc của nó.”
“Vậy lỡ chúng nó lại chạy vào thành phố tìm anh cả thì sao?” Hứa Kiến Hải lo lắng nói.
Trương Thúy Cầm nghe vậy, cũng gật đầu: “Đúng vậy, lỡ chúng nhân cơ hội vào thành phố đi thì sao?”
Sau khi trải qua chuyện Hứa Nam Nam dẫn Hứa Tiểu Mãn vào thành phố lần trước, đã không ai nghi ngờ hai đứa bé có bản lĩnh này.
Hơn nữa biểu hiện khi về nhà của Hứa Kiến Sinh lần trước, cũng khiến họ lo lắng.
Chú Ba Hứa Kiến Bình cau mày: “Nếu không thì con đi bắt hai đứa nó về.” Trẻ con không hiểu chuyện, phải cẩn thận dạy dỗ.
Ông Hứa hít mấy hơi thuốc: “Để tôi đi nói với Căn Sinh, tháng này không được viết thư giới thiệu cho chúng nữa. Căn Sinh là người thông minh, chắc sẽ biết điều.”
Ông ta cảm thấy không tới một tháng, cháu gái sẽ tự quay về, không tới mấy ngày sẽ về thôi.
Ông Hứa nói như vậy, tất nhiên người nhà họ Hứa cũng chỉ đành nghe theo.
Mặc dù nhà họ Hứa do bà Hứa làm chủ, nhưng thật sự gặp phải chuyện lớn, chỉ cần ông Hứa lên tiếng thì vẫn rất có sức nặng.
Bên ngoài, Hứa Nam Nam cũng dắt Hứa Tiểu Mãn đến ngoài thôn. Mặc dù lúc này trời đã tối, nhưng họ không có chỗ ở, cũng chỉ có thể tạm thời đến nhà gỗ trên núi, dù thế nào cũng có thể coi là nơi che gió chắn mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận