Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 691

Trước đây khi chúng ta đánh giặc, không biết dùng vũ khí tân tiến cướp được của địch, chẳng lẽ cho vào kho làm phế liệu hết sao? Không phải là để học, phải vượt qua khó khăn sao. Cần người thì cứ tìm người, tôi không tin là không tìm được vài người hiểu ngoại ngữ. Tìm đi, tìm người giỏi nhất."
"Vậy lỡ trong đó có…"
"Không cho liên lạc với bên ngoài là được. Không phải đã có tiền lệ rồi đó sao? Đến đây thì chỉ có thể thành thật làm việc thôi."
Chuyện tìm kiếm nhân tài cũng không có cách nào giấu được, cần phối hợp với quá nhiều bộ phận, che giấu hay lấp liếm chỉ càng khiến người khác nghi ngờ mà thôi. Chuyện này cũng chỉ đành làm một cách gióng trống khua chiêng. Dù gì cũng là dịch một số sách bằng tiếng nước ngoài nhưng dịch sách gì thì không cần thông báo ra bên ngoài rồi.
Vào thời điểm này, những người có ngoại ngữ tốt phần lớn là những giáo sư có thâm niên, có kinh nghiệm và du học ở nước ngoài. Muốn dịch những cuốn sách này, nếu chỉ những người như thế vẫn chưa đủ, còn phải tìm những nhân sĩ chuyên môn. Suy cho cùng, thuật ngữ chuyên ngành nhiều, những người ngoài ngành đọc còn không hiểu chứ đừng nói là dịch nghĩa ra.
Hơn nữa, nghe ý của người cấp dưới đó, có lẽ sau này còn sẽ có cả một lô sách nữa.
Bây giờ cũng coi như là làm công tác chuẩn bị trước.
Người phụ trách cũng đã trực tiếp đưa ra thông báo bắt đầu tìm người ở những trường lớp lớn trên cả nước.
Ở huyện Nam Giang không có Hoa kiều. Ở cái nơi nhỏ bé này đến một sinh viên đại học cũng hiếm thấy. Nhiều ngày trôi qua, Hứa Nam Nam mới nhận được tin tức này từ phía Lâm Thanh Bách.
Mới sáng sớm Lâm Thanh Bách đã đến đón cô, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói, anh cũng không vội đạp xe đi, chỉ đẩy xe đi cùng Hứa Nam Nam ra ngoài hẻm. Đến chỗ không có ai mới nói: "Sau này không cần phải gửi đồ qua bên đó nữa."
Hứa Nam Nam vừa nghe đã biết chỗ anh nói là chỗ nào. Sau khi trở về từ chỗ thầy Hạ lần trước, cô thường xuyên gửi đồ qua bên đó. Đương nhiên, người nhận đồ không phải thầy Hạ, mà là chủ nhiệm của nông trường. Nhưng nhiều ít gì thì vị chủ nhiệm đó cũng sẽ chia cho thầy Hạ một ít, để cuộc sống của thầy Hạ được tốt hơn phần nào.
"Vì sao lại không gửi nữa, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Hứa Nam Nam lo lắng nói. Bây giờ vẫn chưa tới lúc đó mà.
"Không phải, lô sách của em phải tìm người dịch. Ông ấy cũng đi rồi. Tuy sau này cũng không có tự do nhưng sẽ tốt hơn cuộc sống trước đây."
Trong chuyện này anh cũng có chút sắp đặt. Dù sao chẳng ai sẽ nhớ đến người ở trong nông trường.
Nghe thấy tin này, Hứa Nam Nam trợn tròn hai mắt, có phần không dám tin, rồi nở nụ cười vì xúc động: "Thật ư?"
"Ừ." Lâm Thanh Bách cười, gật đầu khẳng định. Tâm trạng cũng hết sức thoải mái. Đây là chuyện duy nhất anh lo lắng, bây giờ cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi. Nếu không phải đang ở ngoài đường thì chắc chắn anh sẽ ôm lấy cô gái nhỏ rồi hôn một cái.
Sao cô lại tốt như thế chứ.
Hứa Nam Nam thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không ngăn nổi sự xúc động.
Cô luôn muốn báo đáp thầy Hạ, muốn giúp đỡ ông ấy. Nhưng cô không có cách nào cả. Khi đó cô không có gan, thậm chí chỉ dám bí mật đi lại với thầy Hạ. Cô vẫn còn nhớ mùa đông năm đó, đến một chiếc áo bông mà cô cũng không dám cho thầy Hạ.
Sau này khi thầy Hạ đi rồi, cô chỉ hy vọng thầy Hạ được sống tốt, sống lâu. Sau này, cô sẽ cố gắng hiệu thuận với thầy Hạ, để ông ấy được an hưởng tuổi già.
Không ngờ rằng, cô đã thực sự giúp được ông ấy.
Cô thở dài nói: "Tiếc là sau này không thể tùy ý gặp mặt."
Dù sao thân phận của thầy Hạ vẫn là như thế. Bây giờ lại làm việc cơ mật, không thể liên hệ với bên ngoài được nữa.
Tuy là như vậy, Hứa Nam Nam vẫn muốn thầy Hạ có thể làm những công việc nhẹ nhàng như vậy. Dù sao cũng có cơm ăn, không phải làm việc nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận