Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 555

Nhưng không có cách nào, ai bảo người ta là chị dâu chứ. "Được, vậy chị đừng đi quá xa, đợi em ở gần đây. Em sẽ quay lại ngay."
Lâm Thanh Tùng dặn dò một lượt, lúc này mới vội vàng đi đến cửa hàng bách hóa.
Thấy Lâm Thanh Tùng chạy xa rồi, Hứa Nam Nam mới quay lại, bước vào cổng lớn kia.
Thứ vừa nãy nhìn thấy kia, bây giờ đang bị một đứa bé dùng chân đạp chơi. Cậu bé đó còn học tiếng chó sủa: "Gâu gâu gâu."
Hứa Nam Nam nhìn chằm chằm vào vật kia, cô chưa nhìn thấy đồ thật nên không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng trong nội tâm cô không muốn từ bỏ thứ này. Đây không phải là thứ mà tiền có thể so sánh được. "Bạn nhỏ, đây là của nhà bọn em sao?"
Hứa Nam Nam chỉ vào đầu chó kia nói.
Cậu bé năm sáu tuổi, một tay che đầu chó và nói: "Đây là Vượng Tài của em."
Một người phụ nữ đi ra khỏi phòng, nhìn Hứa Nam Nam hỏi: "Cô tìm ai?"
Hứa Nam Nam cười nói: "Xin chào đồng chí, tôi vừa đi ngang qua nhà mọi người, nhìn thấy cái đầu chó bằng đồng này, cảm thấy rất thú vị, muốn hỏi xem có thể đổi cho tôi được không. Lấy tiền và phiếu lương, phiếu vải đều được."
"Cô muốn đổi cái này?" Người phụ nữ nói.
"Ừm. Tôi muốn lấy về làm vật trang trí." Hứa Nam Nam lại cười nói: "Đây là cái duy nhất trong nhà chị phải không?"
"Chỉ có một cái. Nhưng nếu cô muốn, cũng không thể thu nó như đồ đồng vỡ phế liệu được. Thứ này vẫn còn rất hoàn chỉnh." Người phụ nữ hoàn toàn phớt lờ dấu chân trên đầu chó đó.
Hứa Nam Nam không có thời gian nên không cò kè mặc cả với bà ta: "Mười đồng, năm cân phiếu lương."
"Mười đồng, mười cân phiếu lương."
Người phụ nữ thấy Hứa Nam Nam thích thứ này, dứt khoát nói một câu.
Hứa Nam Nam nhìn đầu chó kia, giả vờ cắn răng, lấy ra phiếu lương toàn quốc mười cân và mười đồng đưa cho bà ta. Người phụ nữ ngay lập tức nhặt chiếc đầu đồng trên mặt đất đưa cho Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam ôm lấy rồi đi ra cửa.
Đứa trẻ phía sau oa một tiếng khóc lên: "Vượng Tài của con."
"Khóc cái gì, lát nữa cho con ăn bánh bao nhiều thịt." Một món đồ không bán được bao nhiêu ở trạm thu hồi đồ phế thải lại có thể đổi lấy mười cân phiếu lương thực, có gì mà khóc.
Hiển nhiên bánh bao nhiều thịt quan trọng hơn Vượng Tài, đứa trẻ nín khóc ngay lập tức.
Bên ngoài, Hứa Nam Nam ôm đầu chó đi một đoạn đường, đi đến hẻm không có ai thì trực tiếp ném đồ vào trong Taobao.
Vừa ra khỏi ngõ hẻm, Lâm Thanh Tùng cũng xách đồ chạy đến đây, nhìn thấy Hứa Nam Nam, cậu ta thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi em không thấy chị nên hoảng. Nếu lạc mất chị thì anh của em giết em chết mất."
Hứa Nam Nam bởi vì nghĩ đến chuyện đầu chó, không có tâm trạng nói đùa với cậu ta: "Tôi tùy tiện đi dạo rẽ vào một con đường khác thôi. Chúng ta trở về đi, anh trai của cậu chắc cũng về rồi."
"Được rồi, đã đến lúc phải về rồi, chứ không anh em nhớ chị mất." Lâm Thanh Tùng cười tủm tỉm nói. Tính tình anh trai cậu ta im lìm, không biết nói lời bùi tai, cậu ta phải giúp anh mình nói nhiều hơn.
Lúc về cũng là đón xe về.
Trên đường đi, Lâm Thanh Tùng cho Hứa Nam Nam xem len sợi mà cậu ta mua. Hứa Nam Nam xem thử, đúng là không ít. Màu nào cũng có, hẳn mua tốn không ít phiếu nhỉ. Hơn nữa ước chừng cậu ta còn phải dựa vào cái miệng nhỏ của mình để dụ dỗ những người bán hàng đó nên mới lấy được đống sợi len này.
Hứa Nam Nam cảm thấy có chút áy náy, mình chỉ lấy cớ đại thôi, người ta không chỉ chạy đi. Hình như còn hy sinh cả nhan sắc.
"Thực ra không cần nhiều như vậy."
Lâm Thanh Tùng nói: "Em nghĩ chắc chắn anh em sẽ muốn một cái, chị cũng muốn mặc. Dù sao cũng đều phải đan, em tiện thể cũng lấy một cái luôn."
Hứa Nam Nam: "… Tôi chỉ biết đan khăn quàng cổ."
Lâm Thanh Tùng: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận