Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 469

Tại sao lại không giống nhau vậy nhỉ?
Hứa Nam Nam không hiểu được.
Cổ Lỗ Sĩ : "Cô đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là có hiếu kỳ nên tra xem địa chỉ của cô thôi, chứ chẳng có ý gì khác. Chúng ta đều là người đứng đắn."
"Hiện giờ đang là năm bao nhiêu?" Hứa Nam Nam gửi một tin nhắn, nhưng vẫn không thể gửi đi được.
Đối phương thấy cô rất lâu không trả lời tin nhắn, tưởng rằng cô tức giận rồi nên gửi một biểu cảm xin lỗi, sau đó rời khỏi cuộc trò chuyện.
Hứa Nam Nam mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỏ đi, cho dù là gì đi nữa thì dù sao thì hiện giờ cô đang ở thời đại này rồi, sao cần phải quan tâm làm gì cho nhiều chứ. Sống tốt cho hiện giờ mới là thật.
Xuống xe, mặt trời đã sắp lặn rồi.
Bởi vì là mùa hè cho nên trời vẫn rất còn sáng. Hứa Nam Nam đang định rời khỏi trạm xe đi về nhà thì phía trước bước đến một người con trai mặc đồ quân phục.
"Anh Lâm?" Hứa Nam Nam nhìn thấy bóng người, ánh mắt sáng lên hiện lên vẻ vui mừng.
Bình thường luôn gặp nhau đã thành thói quen, hôm nay một mình cô bôn ba ở bên ngoài, những lúc rảnh rỗi thật sự cũng có chút nhớ đến Lâm Thanh Bách. Còn tưởng rằng đến ngày mai mới có thể gặp mặt nhau chứ, không ngờ rằng lúc này còn có thể gặp được anh Lâm.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Vốn định đi tìm em đó, thế mà nghe bà nói em sang tỉnh lỵ rồi. Muốn sang đó tìm em nhưng lại sợ vuột mất nên anh đến đây chờ em."
Cả một ngày không gặp, trong lòng anh luôn nhớ nhung cô.
Lại nhìn tay Hứa Nam Nam: "Em lên tỉnh lỵ mua đồ à?"
Hứa Nam Nam ngẩn người, sau đó cười nói: "Không mua gì cả, đồ tốt đã bán sạch rồi, em chỉ xem đại rồi về thôi." Lại cau mày nói: "Một mình em nên cũng không có hứng thú mua đồ."
Trong giọng nói của cô có chút không hài lòng.
Lâm Thanh Bách nhíu mày, cô nhóc này đây là đang trách anh sao. Không biết là tại sao, trong lòng không những không cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Anh cúi đầu nói: "Được rồi, lần sau nếu trời có sập xuống, anh cũng sẽ cùng em lên tỉnh lỵ."
Hứa Nam Nam gật đầu, trong lòng thầm nghĩ quá là mạo hiểm. Không ngờ rằng anh Lâm bỗng nhiên lại đến đón, còn chưa kịp chuẩn bị gì.
Ngồi lên sau chiếc xe đạp, Hứa Nam Nam mới nhớ đến chuyện hôm nay của anh, hỏi: "Anh từ tỉnh lỵ quay về lúc nào thế."
Cô nhớ là Lâm Thanh Bách hôm nay định tiễn mẹ của Lâm Thanh Tùng cùng với cha mẹ của Lý Tĩnh ngồi tàu hỏa để về thủ đô.
"Anh không đi." Lâm Thanh Bách nhếch môi mỉm cười.
"Tại sao thế? Chẳng nhẽ không đi à." Hứa Nam Nam tò mò hỏi.
Lâm Thanh Bách ừm một tiếng. Sau đó nói tóm gọn hết chuyện của ngày hôm nay cho cô.
Sáng sớm hôm nay xe cũng đã nổ máy rồi, đang chuẩn bị lăn bánh rời đi khỏi khu tập thể của ủy ban huyện thì Lý Tĩnh và Hứa Hồng xông ra chặn xe lại.
Hai ông bà nhìn thấy đứa con gái nằm khóc lóc trên mui xe, không nhịn nổi nữa nên chạy xuống xe luôn.
Tưởng rằng không thể đi được nữa nên tất cả xuống xe. Kết quả là Lý Uyển trông thấy dáng vẻ của Lý Tĩnh thì cực kỳ tức giận, lại chui lại vào xe, cứ thế một mình bà ta rời đi luôn.
Lâm Thanh Bách cảm thấy ở đó xem náo nhiệt chẳng bằng ở bên cô bé của mình đón cuối tuần. Cho nên dứt khoát đi tìm Hứa Nam Nam. Nhưng kết quả là một mình Hứa Nam Nam đã đến tỉnh lỵ rồi.
Mặc dù anh chỉ nói có vài ba câu, nhưng Hứa Nam Nam lại có thể tưởng tượng ra được một màn kịch bi ai.
Nhẹ nhàng đung đưa đôi chân của mình, Hứa Nam Nam cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, nhưng cảm giác nghe chuyện hay cũng không tệ.
Còn có biểu hiện của đồng chí Lâm đến trạm xe đón cô cũng khiến cho cô rất hưởng thụ.
Cho đến khi đạp xe đến bờ đê, trong lúc Lâm Thanh Bách đang ôm cô ở trong lòng, Hứa Nam Nam mới phát hiện người ta có mục đích mới đến ấy mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận