Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 278

"Nói cho tôi biết cô muốn gì, tôi với cô không có gì để nói."
Lý Tĩnh uất ức: "Tao biết ngay là mày là người không có lương tâm. Tao nuôi mày bao năm, nhưng không thấy mày cho tao ăn miếng nào. Mà lại chỉ đối xử tốt với nhà người người ta."
Thấy Hứa Nam Nam vẫn tỏ ra thờ ơ, cô ta thầm chửi mắng Hứa Nam Nam tung trời.
"Hoàn cảnh của gia đình mày cũng thấy rồi đó, tao và cha mày đã phải mang mấy đứa Hồng Hồng và Lỗi Tử chen chúc trong căn ký túc xá độc thân chỉ rộng có mười mét vuông, ngày tháng sống khó khăn. Tao cũng không mong rằng cả nhà có thể sang đó ở với mày, tao chỉ mang Hồng Hồng và Linh Linh đến ở với mày thôi, được không."
Người ta không phải đã nói rồi sao? Mấy người đến là bọn họ không cho tôi ở? Cô muốn liên lụy đến cả tôi sao?" Hứa Nam Nam vô cảm nói.
"Tao cũng không xin cả một cái phòng, chỉ dựng một cái nhà lều ở ngoài vườn là cũng thoải mái rồi." Sau việc lần này, cô ta cũng biết mình quá nóng lòng, nếu sớm biết sẽ thế này thì cô ta đã không vội vàng như vậy. Cô ta phải vào ở trước đã, làm rõ tình hình rồi làm thân với chủ nhà, sau đó mới từ từ chiếm lấy nhà cửa là được.
Lý Tĩnh rất hối hận, hiện tại Hứa Kiến Sinh cũng không thèm quan tâm đến cô ta, tự mình đến sống trong ký túc xá độc thân, không ngủ cùng cô ta.
Chuyện này không thể cứ tiếp tục mãi được.
Hứa Nam Nam một chữ cũng không tin lời bà ta nói. Cái gì gọi là ngủ trong lều cũng được. Nếu người này thực sự bước vào được căn nhà, thì đừng hòng đuổi ra được.
Khi đó, có lẽ là cả chuyện lấy cái chết để ép cô ta cũng làm ra được. Cô không muốn ầm ĩ lên đâu.
Cô lạnh mặt nhìn Lý Tĩnh, nói: "Đừng nói là lều, ngay cả chỗ giẫm châm cũng sẽ không cho cô. Cô không phải nuôi nhiều cháu trai cháu gái lắm sao? Có giỏi thì để bọn họ tìm chỗ ở cho cô."
Nói xong không thèm quan tâm sắc mặt Lý Tĩnh khó coi cỡ nào, bước nhanh đi thẳng qua bên người cô ta.
"Con nhóc chết tiệt nhà mày, đồ bất hiếu, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng."
Nhìn thấy cô cứ thế rời đi. Lý Tĩnh rốt cuộc không nhịn được chửi bới ra miệng.
"Ha ha ha." Phía sau có tiếng cười truyền tới, Lý Tĩnh quay phắt đầu lại, nhìn thấy Chu Phương đang che miệng cười.
Chu Phương thấy cô ta nhìn sang, cũng không cuống cuồng, cười híp mắt nói: "Dì Lý, dì nói đúng rồi đấy, không phải gặp báo ứng rồi đó sao?"
"Mày…" Lý Tĩnh tức giận đến mức nghiến răng, nhưng không dám chửi người ta một từ.
Không chiếm được lợi từ chỗ Hứa Nam Nam, còn bị người vai dưới như Chu Phương nói cạnh nói khóe, khiến Lý Tĩnh cảm thấy rất bực bội. Về đến nhà gặp nhìn thấy cháu trai cháu gái cũng thấy khó chịu.
Ngoài nhà thì Hứa Long và Hứa Lỗi đang dùng báo cũ gấp thành máy bay giấy, trong nhà thì Hứa Hồng nằm trên giường không biết đang đọc sách.
Liếc qua hai đứa cháu trai, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, lúc bước vào phòng nhìn thấy vỏ hạt dưa ở dưới chân Hứa Hồng thì tức đến mức xanh cả mặt.
"Hồng Hồng, cháu đang làm gì vậy, tại sao lại vứt vỏ hạt dưa lung tung vậy hả?"
Hứa Hồng đang xem sách tài liệu chép tay, đang có chút chột dạ, bị Lý Tĩnh rống lên một câu, chị ta lập tức hoảng sợ, hơi không kiên nhẫn nói: "Sao vậy. không phải chỉ chút vỏ hạt dưa thôi sao, lát nữa quét dọn không phải là được rồi sao."
Lý Tĩnh tức đến bật cười: "Quét dọn, bình thường cháu còn không cầm cái chổi được lần nào, còn trông chờ cháu quét sàn à?"
"Không phải cháu còn phải đọc sách sao? Quét nhà quan trọng hay là đọc sách quan trọng hơn?" Hứa Hồng nói một cách cây ngay không sợ chết đứng. Bà nha hoàn này không biết được bao chữ, không thể biết được chị ta đang xem sách gì.
Nếu là trước đây thì Lý Tĩnh nhịn một chút cũng qua. Dù sao cô ta muốn nuôi dưỡng cháu gái nên người, chung quy không thể để bọn họ không có thời gian đọc sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận