Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 168

Vu Đông Lai có hơi không đồng ý. Không phải ông ấy lo mình bị ảnh hưởng, dù sao tuổi đã cao, hai người cũng không có hứng thú với cuộc sống. Nhưng đứa bé này còn nhỏ đâu, nếu thật sự xảy ra chuyện, ông ấy cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Cháu muốn mua nhà.” Hứa Nam Nam thành thật nói. Cô biết, nếu hôm nay không nói rõ ràng, có lẽ Vu Đông Lai sẽ không giúp chuyện này.
“Ông Vu, thật ra trước đây cháu gạt ông, những thứ này không phải cha cháu mang từ ngoài về, là cháu giúp người khác bán.”
Cô nói qua về cảnh ngộ của mình và Hứa Tiểu Mãn, cũng không cần thêm mắm thêm muối, đã khiến Vu Đông Lai không nghe nổi nữa. Nhưng mà cô chưa nói mình ở đâu, làm việc ở đâu, trong lòng ông ấy vẫn hơi đề phòng.
“Cháu phải rời khỏi nơi đó. Ông Vu, nếu ông không tiện thì không cần ông ra mặt cũng được, cứ nói với cháu những người nào đáng tin, cháu sẽ tự đi hỏi.” Cũng không phải chưa từng nghĩ sẽ tự mình đi tìm như tìm Vu Đông Lai trước đây, nhưng sau khi trải qua chuyện của bà Hứa và Lý Tĩnh, cô đã hiểu biết sâu sắc hơn về thời đại này, cũng càng cẩn thận hơn.
Vu Đông Lai không lên tiếng, vào luôn trong phòng cầm tiền ra, đưa tiền sữa bột vừa nãy cho cô: “Chuyện này ông cần suy nghĩ, lần sau cháu tới, chúng ta hẵng nói.”
Ông ấy như vậy, Hứa Nam Nam cũng không đoán được rốt cuộc chuyện này có thành công không.
Hứa Nam Nam vừa rời đi, Vu Đông Lai đã đóng cửa nhà lại.
Bà cụ đang nằm trên giường nhìn ngoài cửa sổ: “Lá cây đã rụng hết rồi, khi nào con trai sẽ về?”
Vu Đông Lai ngồi ở mép giường: “Con trai đang bận, bộ đội đi khắp nơi, sao thằng bé có thời gian trở về.”
“Ừ.” Bà cụ lại rơi nước mắt.
Hai ông bà thường xuyên như vậy, biết rõ con trai đi rồi, lại làm như con trai vẫn còn. Luôn cảm thấy anh ấy vẫn còn, chỉ cần họ kiên định tin con trai còn sống, còn trong bộ đội, có lẽ sẽ có một ngày có thể quay về.
Vu Đông Lai kéo tay bà ấy nói: “Đứa bé lần trước tới rồi, mang sữa bột đến cho chúng ta. Dành riêng cho người lớn tuổi uống, bồi bổ sức khỏe, chờ lát nữa tôi pha một cốc cho bà.”
“Lại tiêu tiền lung tung.” Bà cụ nói.
“Đủ cho chúng ta ăn, bà cứ yên tâm đi. Đứa bé đó cũng rất khó khăn.” Vu Đông Lai nói cảnh ngộ của Hứa Nam Nam với bà cụ.
Bà cụ nghe, ngược lại dời sự chú ý, không khóc nữa, mà có hơi tức giận: “Đâu có ông bà, cha mẹ nào như vậy. Con cái quý giá thế nào, sao lại không biết trân trọng?”
Nếu con trai của bà ấy có thể để lại con, nhất định bà ấy sẽ thương như châu báu.
Vu Đông Lai bàn bạc: “Tôi thấy căn nhà mà chúng ta để lại cho Tiểu Hải luôn trống không, nếu không thì để cho hai chị em nó ở. Sau này bà ăn đồ bổ cũng không cần tốn tiền nữa, chúng ta sẽ dùng số tiền này để bù trừ.”
Luôn sống ở thị trấn, hai người cũng có nhà cửa, ngoài căn nhà mà đơn vị sắp xếp bây giờ, hai người còn giữ lại một căn nhà, lúc đầu luôn định giữ lại cho con trai giải ngũ quay về, kết hôn rồi ở đó.
Những năm qua luôn bỏ trống, có lúc Vu Đông Lai cũng sẽ đi thu dọn. Mấy chục năm qua, ngược lại vẫn có thể ở.
Lần này suy nghĩ lấy cho Hứa Nam Nam ở, Vu Đông Lai còn có suy nghĩ. Con trai mình không để lại con cháu, nếu như hai đứa bé này tốt, sau này có thể xem như con cái của con trai không.
Như vậy sau này họ không còn nữa, tiết thanh minh hàng năm cũng có người dâng nén hương cho con trai và họ.
Một người sắp bước vào quan tài, luôn suy nghĩ hơi nhiều.
Bà cụ lại có hơi không nỡ, dù sao đó là nơi tưởng niệm cuối cùng mà con trai để lại.
Sau khi Vu Đông Lai nói suy nghĩ của mình với bà ấy, bà cụ im lặng chốc lát, mới nói: “Lần sau để tôi cẩn thận xem đứa bé đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận