Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 235

Cô cho Hứa Tiểu Mãn một ít phiếu lương thực để buổi trưa cô bé tự đến nhà ăn ở hầm mỏ ăn cơm. Mỗi ngày vào lúc tan tầm buổi trưa, Hứa Nam Nam sẽ đến căn nhà đó.
Trong nhà hầu như không có đồ dùng gì, Hứa Nam Nam đặc biệt chạy một chuyến đến chợ đồ cũ để mua bàn ghế. Cô muốn mua một cái tủ quần áo, nhưng kết quả lại không mua được. Bảo là phải đến thành phố An Nguyên để mua, đó là tỉnh lị, nơi đó bán nhiều đồ dùng trong gia đình.
Hứa Nam Nam còn định gặp sao hay vậy, mua đại một số đồ dùng đương thời, không ngờ rằng lại phiền phức như vậy. Thế là dứt khoát tìm kiếm trong cửa hàng Taobao.
Sau khi tìm kiếm một hồi, cô tìm thấy đồ dùng không khác mấy phong cách của thời đại này, cũng không khác biệt bao nhiêu. Cô mua một chiếc giường màu gỗ bằng gỗ thô thấp. Tủ quần áo thì là việc lớn, thế nên qua một thời gian rồi hẵng mua. Đành chịu vậy thôi, ai bảo tủ quần áo cũng là vật hiếm chứ. Bất thình lình mua được cũng không tiện ăn nói.
Cô muốn mua một chiếc gương lớn kiểu đứng, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn mua chiếc gương tròn nhỏ, kiểu bằng gỗ có kèm theo ngăn hộp trang điểm.
Đồ dùng đơn giản đã được xếp đặt xong, trông càng lúc càng ra dáng căn nhà.
Trong khoảng thời gian này, Vu Đông Lai cũng có đến xem nhà, thấy cô đã sắp xếp xong rồi, bảo cô sớm chút chuyển sang đây ở. Rồi lại đưa giấy chứng nhận bất động sản cho Hứa Nam Nam.
Thời này không có giấy bất động sản, cục bất động sản viết giấy chứng nhận, chứng nhận chủ sở hữu của ngôi nhà này là Hứa Nam Nam.
"Nam Nam, căn nhà này giao cho cháu, từ nay về sau sẽ do cháu chịu trách nhiệm. Cháu phải trông coi, bảo vệ cho tốt." Vu Đông Lai thương cảm nhìn căn nhà này, mười mấy năm, cuối cùng nó cũng đã có chủ nhân của mình.
Hứa Nam Nam cầm giấy chứng nhận bất động sản, nhìn Vu Đông Lai: "Ông Vu, sao ông và bà Vu không dọn đến đây ở cùng bọn cháu đi ạ? Dù sao cũng vẫn ở được, ở cùng nhau chúng ta chăm sóc lẫn nhau."
Vu Đông Lai dường như không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, vẻ mặt sửng sốt, hiển nhiên có chút kích động.
Hứa Nam Nam cho rằng ông ấy sẽ đồng ý, nhưng lại thấy ông ấy mỉm cười lắc đầu: "Bây giờ không được, bà Vu cháu luyến tiếc cái tổ đó. Ông và bà ấy sống ở đó rất tốt. Cháu có lòng này là được rồi, có lòng là tốt."
Vu Đông Lai mỉm cười, có vẻ như tâm trạng đã tốt hơn, chắp tay sau lưng ngâm nga điệu nhạc rồi xoay người rời đi.
Hứa Nam Nam đứng ở cửa thở dài một hơi, sau đó nhìn xuống giấy chứng nhận bất động sản trong tay, hai mắt chợt sáng lên, cô vào phòng đóng cửa lại, lao đến chiếc giường còn chưa trải chăn mềm rồi hăng hái lăn mấy vòng.
Có nhà rồi!
Lúc trở lại hầm mỏ, nhà ăn đã qua giờ ăn cơm, Hứa Nam Nam đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa mì rau cải, rồi mới trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá chỉ có Ngô Tinh, Chu Phương và Tiểu Mãn. Tiểu Mãn đang nằm sấp trên giường làm bài tập. Tương Lệ Lệ gần đây có vẻ như sắp có chuyện tốt, bình thường rất muộn mới trở về ký túc xá, Hứa Nam Nam cũng vui vì được thanh tịnh.
Chu Phương đang thử quần áo mới của mình, nhìn thấy Hứa Nam Nam trở về, chị ấy lập tức để cho cô nghiên cứu thử.
Đó là trang phục kiểu Lênin lưu hành đương thời, màu xanh thẫm, mặc trên người trông vô cùng sáng sủa.
"Đẹp ạ."
Hứa Nam Nam nói từ tận đáy lòng. Mặc dù tương lai xuất hiện rất nhiều kiểu dáng thời trang. Nhưng không thể phủ nhận rằng quần áo của thời đại này không hề lỗi thời. Kết hợp với khí chất riêng biệt của công nhân thời đại này, mặc vào trông vô cùng chững chạc hào phóng, rất nhiều trang phục phi xu hướng sau này không sánh bằng được.
Chu Phương rất vui mừng: "Thật sao, hì hì, chị mới may đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận