Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 113

Làm việc nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có chút mặt mũi, nếu như trong nhà gây ra chuyện tai tiếng bị người ta biết được, ảnh hưởng tới địa vị của cô ta, việc này chắc chắn lại sắp thất bại rồi. Suy cho cùng cũng có rất nhiều người ở quặng mỏ nhìn chằm chằm cái danh sách này.
Con nhỏ chết tiệt kia một hai cứ cố tình gây chuyện vào lúc này, thật đúng là trời sinh đã khắc cô ta mà.
Hứa Kiến Sinh đứng lên: “Anh đi xin nghỉ phép, sáng sớm mai chúng ta trở về.”
Lúc này lãnh đạo ở hầm mỏ đều đã tan làm về nhà rồi. May mà người nhà đều sống trong căn nhà hầm mỏ phân cho, cách nhau cũng không xa. Ăn cơm tối xong, Hứa Kiến Sinh trực tiếp đi tới nhà phó quặng trưởng Lý Thành Văn.
Lý Thành Văn phụ trách hậu cần, quản lý phòng ốc và phân phối lương thực, cũng quản lý các loại xin nghỉ phép của công nhân.
Mấy ngày nay tâm trạng của Lý Thành Văn có chút không tốt, nghe thấy Hứa Kiến Sinh nửa đêm nửa hôm chạy đến xin nghỉ phép thì hỏi: “Sao lại gấp rút như vậy, trong nhà xảy ra chuyện sao?”
“Ai dà, ở quê nhà xảy ra chuyện, tôi phải trở về một chuyến.”
“Chuyện gì, cần hầm mỏ giúp đỡ không?” Lý Thành Văn vẫn rất coi trọng người chủ nhiệm sản xuất Hứa Kiến Sinh này. Con người Hứa Kiến Sinh làm việc có nề nếp, có thể chịu khổ, hơn nữa còn không lạm dụng địa vị.
Hứa Kiến Sinh nói: “Cũng không hẳn, trong nhà gặp phải chút phiền phức mà thôi, tôi trở về xử lý một chút là được.”
“Ra vậy, được rồi, mai anh cứ bận việc đi. Ngày mai mở cuộc họp, tôi giúp anh nói một chút.” Dù sao thì trong nhà người ta xảy ra chuyện, cũng không thể không để cho người ta trở về. Về mặt này, ở hầm mỏ vẫn rất có tình người.
Hứa Kiến Sinh vừa muốn rời đi, đột nhiên Lý Thành Văn nhớ đến cái gì đó bèn hỏi: “Đúng rồi, chủ nhiệm Hứa, quê của anh ở đâu vậy?”
“Chính là thôn họ Hứa trấn cây đa ở dưới thị trấn.”
Trong lòng Lý Thành Văn chấn động. Chả trách vừa nãy nghe thấy Hứa Kiến Sinh muốn về quê, trong lòng anh ấy liền cảm thấy có chuyện không nhớ ra nổi. Hóa ra là bởi vì trước đó đã mơ hồ nghe Hứa Kiến Sinh nói đến quê nhà, địa chỉ quê nhà của hắn ta và địa chỉ mà thầy Hạ viết thư nói với anh ấy là cùng một địa chỉ.
Hứa Kiến Sinh lo lắng chuyện trong nhà, cũng không để ý đến vẻ khác thường của Lý Thành Văn, thấy anh ấy không có ý muốn hỏi cái gì nữa thì lập tức vội vã đi về.
Lý Thành Văn ngồi trên ghế sô pha, trong lòng lại bắt đầu do dự. Có phải anh ấy nên đến thăm thầy giáo không. Nếu thầy Hạ biết được sự do dự lúc này của anh ấy chắc chắn sẽ rất thất vọng.
“Cháu đã gửi thư đến rồi, nhưng mà không gặp được người ạ.” Bên trong chuồng trâu của thôn họ Hứa, Hứa Nam Nam mò mẫm trong tối nói chuyện đưa thư cho Hạ Thu Sinh nghe. Sau khi từ thị trấn trở về thì vẫn luôn gây chuyện ầm ĩ không ngừng nghỉ, cô cũng không có thời gian trả lời Hạ Thu Sinh về chuyện gửi thư. Cho nên sau khi trời tối, cô liền mò mẫm trong tối qua đây nói với Hạ Thu Sinh một tiếng.
“Ông Hạ, người học sinh kia của ông bây giờ là phó quặng trưởng rồi đấy.” Cho nên người ta không để ý đến ông, cũng là chuyện bình thường. Người quyền cao chức trọng như vậy đều sẽ đắn đo nhiều thứ. Đương nhiên, những lời này cô không nói rõ ra ngoài, cô cảm thấy với sự từng trải của Hạ Thu Sinh, chắc là ông ấy sẽ hiểu điều này.
“Vậy cũng không tệ lắm.” Dường như Hạ Thu Sinh không cảm thấy ngạc nhiên. Tựa như cảm thấy chức vị này cũng không tốt gì mấy, hoặc là cảm thấy năng lực của học sinh của mình đạt tới trình độ này cũng chẳng có gì hiếm lạ cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận