Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 194

"Cô cho rằng chuyện trong thành phố của cô tôi không biết sao? Lãnh đạo hầm mỏ người ta đã chỉ đích danh phê bình cô luôn rồi kìa, chuyện này cô cho rằng tôi không biết à?"
Lý Tĩnh nghe thấy bà Hứa nhắc ra chuyện này, trong lòng như thể bị búa gõ một cái thật mạnh.
Bà cụ thật sự biết hết những chuyện này, rốt cuộc là do ai nói?
Phút chốc này, cô ta cũng đã sinh lòng bất mãn với mấy đứa trẻ. Bình thường cô ta đối với đám trẻ đó tốt cỡ nào, nhưng đám trẻ này lại làm thế nào chứ, vậy mà chúng nó bán đứng cô ta.
Lúc này, cô ta không khỏi đỏ bừng hốc mắt, mũi cũng chua xót vì uất ức.
Hứa Kiến Sinh thấy cô ta như vậy, ban đầu hắn ta vốn không muốn quản việc vớ vẩn này, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi có phần mềm lòng. "Mẹ, chuyện hộ khẩu có chuyển được hay không cũng không sao cả, bây giờ bọn trẻ còn đang học hành, đợi học xong xin được việc trong thành phố thì chuyện hộ khẩu này cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Ban đầu không phải con cũng là người hộ khẩu nông thôn đó sao?"
"Anh nói đơn giản thế. Có biết bây giờ hoàn cảnh nhà chúng ta ra sao không hả. Không nói chuyện khác, chỉ nói về lương thực năm nay của nhà chúng ta là đã ít hơn một nữa so với năm ngoái rồi. Trước đây chúng tôi còn có thể ăn được no tám phần, bây giờ ngay cả năm phần no cũng ăn không tới. Mấy đứa trẻ lớn rồi thì không chia lương thực, còn Lý Tĩnh, một người lớn sờ sờ, người ta nói rồi, không làm việc thì không được cho ăn."
Bà cụ vừa nghiến răng nghiến lợi nhắc ra, còn vừa ôm lồng ngực.
Những chuyện này trách ai, trách ai đây? "Tất cả đều là do đứa con gái anh nuôi làm hại đấy, không thì nhà ai dám làm vậy với chúng ta. Lúc trước tôi ở trong thôn, chỉ nói một câu là Hứa Căn Sinh đã không dám đối nghịch với tôi rồi. Bây giờ thì chia lương thực cũng phải cắt xén của nhà chúng ta đấy. Còn không phải tại đứa con gái tốt của anh làm hại thành ra thế này à."
Bà Hứa nói xong thì lão lệ cũng chảy giàn giụa.
Hứa Kiến Sinh nghe thấy những lời trách móc của bà cụ, trong lòng cảm thấy khó chịu, có hổ thẹn, có tự trách. Nhưng lúc đầu chuyện này hắn ta cũng đã quản rồi, nhưng quản không nổi, bà cụ không phải vẫn bị xét xử công khai như thường đó sao. Bây giờ hai đứa con gái oán giận hắn ta, không nhận hắn ta, ngay cả bà cụ cũng oán hận hắn ta. Kết cục là chẳng có gì tốt với hắn ta cả.
Thấy Hứa Kiến Sinh không đáp, bà Hứa dứt khoát ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đập ngực giậm chân khóc.
"Số tôi sao khổ thế này, cực khổ nuôi lớn hai đứa cháu gái, kiếm được tiền rồi mà một miếng ăn cũng không biếu tôi, mà lại mua đồ tốt cho người ta. Anh xem đi, Long Long và Lỗi Tử là em trai ruột của nó đấy, đều là mầm non của nhà chúng ta, nó đã không mua cặp xách cho em trai rồi mà còn tặng cho người ngoài. Bây giờ còn phải lấy tiền ra đền cái cặp sách đó. Đố là con gái ngoan anh nuôi cả đấy."
Người nhà ông Hứa không ai dám nói gì, chỉ có Lưu Xảo ở bên cạnh chăm sóc, thỉnh thoảng lau nước mắt cho bà ta.
Ông Hứa đang hút thuốc lá sợi, mặt mày cũng đăm chiêu ủ dột.
Đầu năm đầu tháng hại cả nhà buồn rầu bi thảm, trong lòng Hứa Kiến Sinh cũng thấy khó chịu. "Mẹ, mẹ muốn con làm gì, mẹ cứ nói đi, con làm được thì nghe mẹ hết."
Nghe thấy lời của Hứa Kiến Sinh, cuối cùng bà ta cũng không khóc nữa, chỉ vào Lý Tĩnh nói: "Hứa Căn Sinh nói, nếu nó không về làm việc thì sẽ không cho lương thực. Nhà chúng ta thể nào cũng không nuôi nổi một người lớn sờ sờ thế này đâu."
Thế là muốn để cho Lý Tĩnh trở về làm việc.
Sắc mặt Lý Tĩnh lập tức thay đổi, môi cũng run rẩy. Bảo cô ta ra đồng làm việc? Cả đời này cô ta ra đồng chẳng được mấy ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận