Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 136

Hứa Tiểu Mãn tức giận mếu máo.
Mộc Đầu lập tức vỗ đầu Thạch Đầu: “Vóc người của Tiểu Mãn có nhỏ đâu, nhất định sau này sẽ cao lên.”
Thạch Đầu xoa đầu, nhìn thấy Tiểu Mãn không vui thì lập tức cười ha ha nói: “Đúng đúng, Tiểu Mãn sẽ cao lên, sau này trời có sập xuống thì cũng sẽ sập lên Tiểu Mãn trước.”
Mộc Đầu không chịu nổi nữa mà ôm lấy đầu, sao cậu ấy lại có đứa em trai ngốc nghếch như vậy chứ.
Hứa Tiểu Mãn cũng buồn bực giậm chân, xoay người không nhìn cậu bé nữa. Mới vừa xoay người thì nhìn thấy một cái đầu nhỏ nhô ra ở ngoài cửa, suýt chút nữa bị dọa một trận.
Sau khi nhìn thấy rõ cái đầu kia, cô bé kinh ngạc nói: “Nhỏ Năm?”
Nhỏ Năm Hứa Linh từ đằng sau cánh cửa đi ra, nắm góc áo, liếm liếm môi: “Chị Tư, em đói.”
Thạch Đầu và Mộc Đầu thấy vậy, lập tức chạy vào nhà bếp gọi Hứa Nam Nam.
Lúc Hứa Nam Nam từ trong nhà bếp chạy ra thì nhìn thấy Tiểu Mãn ôm lấy Hứa Linh khóc.
Hứa Nam Nam cũng đã lâu không nhìn thấy Hứa Linh, bây giờ nhìn thấy đứa trẻ này, dường như cũng chẳng lớn thêm chút nào, cũng biết là bị suy dinh dưỡng rồi.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam đến, Hứa Tiểu Mãn nắm tay Hứa Linh: “Chị, nhỏ Năm chưa có ăn cơm, trong nhà không cho em ấy ăn, còn mắng em ấy.”
Hứa Tiểu Mãn là người đã từng chịu cực khổ, cô bé biết loại cảm giác này, nhìn thấy em gái ruột của mình như thế thì trong lòng khó chịu không thôi. Nhất là ban nãy nhìn thấy nhỏ Năm nhỏ bé từ sau cửa lộ ra cái đầu nho nhỏ, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt kia, nhìn thật đáng thương.
Cô bé nghĩ không ra, cha mẹ không cần cô bé và chị nữa, nhưng sao bọn họ cũng đối xử với nhỏ Năm như vậy. Nhỏ Năm là một đứa bé như vậy, sao bọn họ vẫn không thương chứ.
Hứa Nam Nam đi qua lau nước mắt cho Hứa Tiểu Mãn, lại xoa đầu Hứa Linh: “Không sao, chị có đồ ăn cho Tiểu Linh ăn no.”
Tống Quế Hoa cũng từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy ba chị em như vậy thì nói: “Để cho Tiểu Linh vào đây ăn đi, chúng ta ăn sủi cảo thịt heo.”
Một đứa trẻ cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Cũng là một đứa trẻ đáng thương.
Đôi mắt Hứa Linh lập tức sáng lấp lánh, không ngừng nuốt vài ngụm nước miếng.
Đối với việc Hứa Linh đến, bà Trần cũng không nói gì, chỉ hỏi sao Hứa Linh lại chạy ra ngoài. Hứa Linh nói ra hết chuyện trong nhà. Cô nhóc nhỏ người, nhưng miệng lại nhanh nhẹn, nói rất rõ ràng.
Nghe thấy bà Hứa ngay cả bánh bao bột cũng đều không cho cô nhóc, hơn nữa Lý Tĩnh còn đi mua thịt heo muốn gói sủi cảo cho cháu trai cháu gái ăn, bà Trần mím môi không ngừng lắc đầu.
“Chị, chúng ta bảo nhỏ Năm đừng quay về nữa, có được không?” Hứa Tiểu Mãn đột nhiên nói.
Từ sau khi ra ngoài, cô bé liền biết trong nhà không phải là nơi cho người ở. Lúc trước luôn ăn không no, lại còn bị đánh bị mắng, từ sau khi đi ra ngoài với chị, cô bé có thể học được kiến thức, còn có thể ăn cơm no.
Cô bé muốn bảo nhỏ Năm ra ngoài.
Hứa Nam Nam có hơi lúng túng. Cô và Hứa Tiểu Mãn có thể thoát khỏi nhà họ Hứa, một nửa là do cô cố gắng thực hiện được, một nửa cũng là nhờ vào may mắn. Bây giờ Hứa Linh muốn ra ngoài, thật sự không hề dễ dàng. Suy cho cùng thì Hứa Linh là đứa con gái duy nhất mà Lý Tĩnh và Hứa Kiến Sinh giữ lại nuôi dưỡng ở bên người, bọn họ thả hay không thả người cũng là một chuyện.
Cô hỏi Hứa Linh: “Tiểu Linh, em có muốn sống cùng chị không?”
Hứa Linh chần chừ lắc đầu: “Em muốn đi học, cha nói đợi em lớn lên sẽ đưa em đi học.”
Hứa Tiểu Mãn nói: “Bọn chị cũng có thể cho em đi học mà, đợi đến năm sau chị cũng có thể ra đồng làm việc kiếm công điểm rồi, sau này cũng có thể được chia tiền.”
“Vậy chị Tư, chị không đi học sao? Mẹ và mấy chị Hồng Hồng nói, đi học mới có tiền đồ. Chị Tư, em cũng muốn đi học.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận