Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 618

Chẳng lẽ nào còn để cho chồng mất cả công việc à? Chơi trò tán gia bại sản chắc.
Bị nhiều người chỉ trỏ như vậy, tinh thần Lý Tĩnh dần dần căng thẳng hơn. Nghĩ đến sau này phải về thôn sống những ngày đó là cô ta cảm thấy như trời cũng muốn sập xuống rồi.
Đám người đang nghị luận chuyện này thì có một bà lão đột nhiên chen vào đám người. Sau khi nhìn thấy bà Hứa đang ngồi bệt dưới đất, phút chốc bổ nhào về phía bà Hứa, giữ chặt cánh tay của bà Hứa lại: "Bà còn chạy nữa à, sao bà giỏi thế chứ, chân gãy rồi còn chạy được. Nếu như không phải dưới quê gọi điện cho bệnh viện thì bây giờ tôi vẫn còn ở bên ngoài đi tìm bà khắp nơi đó."
Bà Phùng vừa ôm chặt cánh tay bà Hứa, vừa véo bà ta.
Lần này bà ta thực sự rất tức giận. Ở dưới thôn tuổi bà ta cũng cao rồi, không làm được việc nặng. Lần này Hứa Căn Sinh giao cho bà ta nhiệm vụ này, bà ta còn muốn làm thật tốt để không phụ sự phó thác của thôn. Kết quả là vì muốn đi xem đường sá ở thành phố, mở mang tầm nhìn, mà lúc quay về phát hiện phần tử xấu này đã chạy mất rồi.
Chuyện này dọa sợ bà ta rồi. Phần tử xấu chạy mất thì bà ta báo cáo kết quả nhiệm vụ kiểu gì đây. Bà ta vô cùng lo lắng tìm quanh khắp bệnh viện, cuối cùng vẫn là bệnh viện nhận được điện thoại dưới quê lên, thế là bà ta mới biết người đã chạy đến tận đây rồi.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bà Hứa gãy chân, đối mặt với người chua ngoa như bà Phùng cũng không có cách nào. Cứ thế bị bà Phùng véo cho đau đến gào khóc.
Người ở bên cạnh thấy vậy vội ngăn cản. Mấy người cùng chạy lại mới có thể lôi được bà Phùng ra.
"Đây là phần tử xấu, nhân cơ hội đi viện khám bệnh mới chạy đến đây đó."
Bà Phùng hét lên. Lại nói hết chuyện bà Hứa ở dưới thôn lẻn vào nhà người ta trộm đồ ra.
Người ở hầm mỏ thế mới biết mẹ ruột của chủ nhiệm Hứa lại là phần tử xấu đi ăn trộm đồ của người ta.
"Thảo nào Hứa Hồng lại quan hệ bừa bãi với người ta, Hứa Mai Tử thì lại cấu kết với đồng chí nam. Thì ra lại là kiểu thượng bất chính, hạ tắc loạn thế này." Có người lại bắt đầu bàn tán về chuyện của Hứa Hồng.
Bà Phùng nghe mà há hốc mồm. Vội vàng kéo người hỏi chuyện của Hứa Hồng với Hứa Mai Tử.
Hứa Kiến Sinh nhìn tình hình này, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất để chui xuống. Vốn dĩ chuyện này sẽ không truyền đến thôn, hiện giờ lại bị bà cụ gây sự đến mức này...
Hắn ta dứt khoát tìm Vệ Quốc Binh lấy một cái ván cửa, bảo Vệ Quốc Binh giúp đỡ cùng hắn khiêng bà cụ đi. Còn không đưa đi nữa thì mười tám đời tổ tông nhà họ Hứa cũng không ngóc nổi đầu lên.
Bà Hứa vẫn còn muốn ầm ĩ, cứ túm lấy ván cửa không bỏ tay ra, Hứa Kiến Sinh không thể chịu đựng nổi nữa, trợn trừng mắt với bà ta: "Mẹ hài lòng rồi chứ, danh tiếng của Hồng Hồng với Mai Tử xấu mặt đến tận thôn luôn rồi, đợi thằng hai với thằng ba biết chuyện rồi, xem mẹ làm thế nào?"
Nghe Hứa Kiến Sinh nói vậy, bà Hứa bị dọa đến ánh mắt thẫn thờ. Cũng không còn quan tâm đến chuyện bị đưa về bệnh viện nữa.
Đợi bà Phùng hỏi chuyện xong, lúc hồi phục tinh thần thì bà Hứa đã bị Vệ Quốc Binh với Hứa Kiến Sinh khiêng đi tận đâu rồi. Bà ta nhanh chóng chạy theo, vừa đi vừa nghĩ về mấy tin tức nghe được, bà ta nhổ nước bọt mấy lần liền.
Tuy người đã đưa đi rồi, nhưng chuyện liên quan đến nhà ông Hứa vẫn bị truyền xôn xao.
Lý Tĩnh ngơ ngác đứng ở cửa ra vào hầm mỏ. Nghĩ về chuyện Hứa Kiến Sinh bắt cô ta về quê vừa rồi. Cô ta biết, thái độ vừa rồi của Hứa Kiến Sinh hẳn không phải là nói dối. Cô ta nên làm sao đây?
Quay đầu lại nhìn, chẳng có ai giúp được mình cả.
Cô ta nghĩ đến gì đó thì sững lại một chút, sau đó vội vàng chạy về phía văn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận