Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 701

Nhà họ và nhà họ Tôn trước đây có quan hệ tốt, lúc này cho dù có mâu thuẫn thì tình cảm trước đó cũng không thể nói hết là hết được. Bây giờ xem ra đã hoàn toàn trở mặt với nhau rồi.
Bàn tay cầm tờ báo của Lâm Trường Chinh run run, ông vứt tờ báo lên bàn: "Lý Uyển, anh nói lại một lần nữa, sau này Thanh Bách làm gì em cũng đừng khoa tay múa chân. Còn chuyện nhà họ Tôn nữa, không cần biết có phải Thanh Bách làm hay không, lời này em cũng không được nói ra. Nếu em còn xem mình là người nhà họ Lâm thì đừng nói giúp người nhà họ Tôn nữa. Nếu không thì..."
Ông nghiêm túc nhìn Lý Uyển, trong ánh mắt chứa vài phần cảnh cáo. Ông chưa bao giờ nhìn Lý Uyển với ánh mắt như vậy cả.
Lý Uyển thấy vậy cũng hoảng sợ.
"Anh Lâm, anh, anh đang làm gì vậy?"
"Lý Uyển, vì nhà họ Lâm, vì các con, cái mạng này anh có thể không cần. Nếu như em vì người khác mà làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Lâm thì sẽ không còn là người nhà họ Lâm nữa."
Nghe Lâm Trường Chinh nói như vậy, tim Lý Uyển lập tức đập nhanh, vừa tức vừa ấm ức, lại vừa cảm thấy sợ hãi. Bà ta nghe thấy tiếng chửi bên ngoài của bà Tôn, ôm mặt chạy lên lầu.
Ở bên ngoài, bà Tôn lại mắng chửi một lúc, thấy không có phản ứng gì, mới quay về nhà. Trên đường đụng phải mấy nhà thân quen, gặp mặt cũng không chào hỏi gì.
Khu tập thể này chính là như vậy, bình thường quan hệ tốt. Nhưng khi gặp phải chuyện nhạy cảm thì phải tránh xa ra chút.
Các bà vợ đều vì chồng và con cái của mình. Không ai dám vì chút quan hệ cá nhân của mình mà làm liên lụy đến tiền đồ của chồng và con, dĩ nhiên không ai sẽ chào hỏi bà Tôn.
Suốt cả đường đi bà Tôn luôn cảm thấy trong lòng vô cùng thê lương, về nhà thì thấy Tôn Bác Văn đang gọi điện thoại.
Gọi không ít cuộc điện thoại, hoặc là không bắt máy, hoặc là ra sức khước từ, dù sao cũng không ai giúp được.
"Ông Tôn, chuyện này phải làm thế nào?"
"Còn có thế nào nữa, hỏi con gái yêu của bà đi!" Tôn Bác Văn tức đến đau cả đầu. Ông ta luôn cẩn thận dè dặt với bên trên, bước từng bước một, khó khăn lắm mới chờ được đến ngày cất đầu dậy. Mắt thấy tình thế sắp thay đổi rồi, ông ta tìm được cơ hội rồi, ai ngờ rằng trong chốc lát bị cách chức tạm thời như thế này. Cái danh do thám bí mật quân sự không xóa bỏ được, dùng danh nghĩa điều tra gì đó, điều tra rõ ràng xong thì sẽ được khôi phục lại. Nhưng làm chính trị có ai mà muốn rời khỏi sàn đấu chính trị giữa đường để chịu thiệt lớn như vậy cơ chứ. Đặc biệt là lúc cơ hội tốt sắp đến như thế này, ông ta tạm thời lui xuống như hiện giờ, khi quay lại làm gì còn cơ hội tốt đó nữa.
Bà Tôn thấy ông ta tức giận như vậy, lo lắng đến khi con gái về sẽ bị trừng phạt, khuyên nhủ: "Mấy người này đúng là chuyện bé xé ra to, đâu phải có ý gì xấu, xích mích giữa thanh niên với nhau, cũng đâu có làm chuyện gì xấu. Chỉ tại người nhà họ Lâm quá vong ân phụ nghĩa, nhân cơ hội để hại nhà chúng ta."
"Đều là do bà chiều nó hết cả!" Tôn Bác Văn tức giận ném vỡ cốc trà. Bà Tôn bị dọa đến không dám hé nửa lời, bầu không khí trong nhà ngột ngạt trong chốc lát thì Tôn Bác Văn mới thở dài: "Gọi Hỉ Mai về đây!"
Bà Tôn nói: "Để con bé về để làm gì?" Bây giờ lão Tôn bị cách chức rồi, đây là lúc tâm trạng không hề tốt chút nào, giờ về không phải sẽ chịu đòn sao.
Tôn Bác Văn có chút đau đầu nhìn bà ta: "Bây giờ tôi bị cách chức tạm thời rồi, con bé một mình ở ngoài, ai bảo vệ được con bé hả?" Tôn Bác Văn cũng là người hiểu chuyện, bây giờ ông ta đã bị cách chức tạm thời, bản thân ông ta cũng không dám bảo đảm sẽ có bao nhiêu người dưới quyền nghe theo lời mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận