Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 365

Hứa Nam Nam đầy vẻ biết ơn, tít mắt xoa xoa tay cô ấy: "Cảm ơn nhé, nào về sẽ đem cho cô vài món ăn ngon ngon."
Tiểu Khương đỏ mặt: "Khách sáo làm gì." Nhưng thật ra cũng có chút mong chờ đồ ăn ngon của Hứa Nam Nam. Cô ấy cũng biết cô gái này thích ăn nhất, lần trước còn nhìn thấy cô ăn cơm ở khách sạn, không giữ dáng gì cả.
Cũng không biết đơn vị bọn họ được đãi ngộ tốt như thế nào, đi công tác được ở phòng riêng, còn được ăn nhiều đồ ăn nữa.
Hứa Nam Nam nhanh chóng lên lầu, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, sau đó mới đi xuống.
Chào Tiểu Khương vài câu, Hứa Nam Nam sảng khoái bước ra cửa.
Nhìn đồng hồ, vẫn là mười một giờ trưa.
Vừa đẹp để đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Gọi tiểu long bao và canh huyết vịt, cô thong thả ăn cơm trưa. Lúc về còn tiện mang cho Tiểu Khương một cái tiểu long bao.
Cô gái nhỏ phấn khích đến đỏ cả mặt. Liên tục nói: "Ngại quá đi."
Thấy Hứa Nam Nam thực sự khách sáo, nhiệt tình không tiện từ chối, đành đỏ mặt nhận: "Chiều tối nay cô về cũng không cần vội, để tôi đun nước ấm cho. Dùng bình nước nóng đựng nhé."
Lúc này không phải phòng nào cũng có ấm nước nóng.
Hứa Nam Nam cười cảm ơn: "Tiểu Khương tốt với tôi nhất." Ôi, người ở thời đại này đúng là giản dị, bạn tốt với người ta một chút, người ta sẽ lập tức tốt lại với bạn.
Ra khỏi nhà khách, Hứa Nam Nam lên xe đi đến đường Đông Thai.
Mặc dù bây giờ nơi đó còn chưa phải phố đồ cổ gì đó, nhưng Hứa Nam Nam cảm thấy nơi này ngoài chính sách của chính phủ thì phải còn phải có những yếu tố khác nữa nên ngay từ lúc ban đầu mới có thể trở thành phố đồ cổ.
Ví dụ ở quanh đây, trong phạm vi không lớn sẽ có người sưu tầm đồ cổ.
Không cần biết thế nào, có mục tiêu vẫn tốt hơn là chạy tán loạn như ruồi mất đầu. Xuống xe, Hứa Nam Nam nhìn thấy một căn nhà. Một căn nhà hết sức chật chội. Tất cả đều là nhà gạch ngói, phủ đầy bụi, nhìn không ra nó lại là Thượng Hải phồn hoa sau này. Nhìn đường phố hai bên, trong lòng Hứa Nam Nam có chút buồn bực, tương lai nơi này sẽ có vô số đồ cổ. Bất kể có hàng giả hay không, chắc chắn vẫn sẽ có hàng thật. Đến lúc đó muốn mua đồ cổ thì cứ trực tiếp đến mua, tốt biết bao nhiêu. Cần gì phải tự đi tìm.
Đi qua một con hẻm nhỏ, hai bên chật ních người, đều là kiểu nhà có sân nhỏ, trong sân dựng lều. Trong nhà ngoài nhà đều có người, nhìn thoáng qua cũng thấy chật chội.
Hứa Nam Nam liếc nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện trong sân có một chậu hoa.
Nhưng đó không phải hoa, mà là rau cải.
Một bà cụ tóc bạc đang tưới nước cho nó. Mấy đứa trẻ con định chạy tới đùa giỡn còn bị bà cụ ngăn lại.
Bà cụ tưới xong, xoay người, bắt gặp Hứa Nam Nam đứng ở cửa, bèn hỏi: "Cô gái, cô tìm ai thế?"
"Bà ơi, chậu hoa trong nhà bà có thể đổi cho cháu được không ạ." Vào lúc này không thể nói là bán, nói là sẽ thành đầu cơ trục lợi.
Bà cụ nghe xong, lập tức không vui: "Nhà tôi còn phải dùng để trồng rau."
"Bà ơi, không phải đổi không, cháu lấy phiếu lương thực đổi với bà. Nếu không thì lương thực tinh cũng được." Hứa Nam Nam nói.
Mặc dù không biết thứ kia có phải đồ cổ hay không, nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nhất định phải bước được bước đầu tiên trên con đường ngàn dặm trường chinh này. Lấy được chậu hoa kia. Cùng lắm thì đem về trồng rau giùm bà cụ.
Nghe thấy chữ lương thực tinh, bà cụ mắt sáng lên, kéo Hứa Nam Nam ra ngoài ngõ, nhỏ giọng nói: "Cô sẵn sàng lấy lương thực tinh đổi lấy chậu hoa kia?"
Hứa Nam Nam gật đầu: "Dạ vâng, bà cháu cũng giống bà, đều thích tự trồng rau ăn."
"Ôi, hiếu thảo quá, vậy đổi cho cô đấy. Cô đổi lấy bao nhiêu." Bà cụ nhìn Hứa Nam Nam, đánh giá một lượt.
"Năm lạng mì sợi?"
Hứa Nam Nam thấy bà cụ nuốt một ngụm nước bọt: "Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận