Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 615

Cô hiểu rõ bà ta đang tính toán gì, chẳng phải là bởi vì biết Hứa Kiến Sinh hiện giờ chỉ có một đứa con gái thôi. Đưa Hứa Linh về rồi thì sau này Hứa Kiến Sinh lại phải về quê, vẫn phải tiếp tục chiếu cố cho gia đình. Nếu không Hứa Linh ở quê sẽ không được sống tốt.
"Chủ nhiệm Hứa có thái độ gì?" Hứa Nam Nam đen mặt hỏi. Nếu như Hứa Kiến Sinh đồng ý thì cô nhất định phải đòi Hứa Linh về.
"Chủ nhiệm Hứa không đồng ý, trực tiếp đi về rồi. Bà cụ này thế là ngồi ở cửa quậy phá luôn. Lãnh đạo hầm mỏ cũng có ý kiến rồi, nói là ảnh hưởng không tốt, bắt chủ nhiệm Hứa nghĩ cách đưa bà ta về."
Nghe bảo Hứa Kiến Sinh không đồng ý, tâm trạng Hứa Nam Nam mới tốt lên chút: "Bà cụ này ở dưới quê thuộc thành phần không tốt, lần này chắc là nhân cơ hội nhập viện mới đến đây gây chuyện, chứ bình thường bà ta không được ra khỏi thôn. Bà ta dám chạy đến đây một mình, chúng ta cũng không cần quan tâm đâu. Chú Vệ, chú gửi điện báo cho phía chính quyền ở quê, bọn họ sẽ cho người đến đón thôi."
Hứa Nam Nam nhìn bà cụ bị vây xung quanh, cũng lười đi xem trò hề của bà ta, xách túi đi vào trong mỏ.
Vệ Quốc Binh nghe theo cách Hứa Nam Nam bảo, gửi điện báo cho công xã chính quyền địa phương thôn họ Hứa.
Lúc Hứa Nam Nam đi ngang qua ủy ban mỏ, Hứa Kiến Sinh cũng đang trầm mặt đi từ bên trong ra. Hai người chạm mặt nhau, không ai nói gì, Hứa Kiến Sinh cúi gằm mặt xuống đi về nhà mình.
Hứa Nam Nam khẽ thở dài, người này cũng coi như không đi vào con đường đen tối.
Hứa Kiến Sinh vẫn luôn buồn rầu cắm đầu, đến dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
Khi nãy lúc nhìn thấy Hứa Nam Nam, hắn ta cảm thấy mất hết mặt mũi. Mỗi lần nhìn thấy Hứa Nam Nam hắn đều có thể cảm nhận được bản thân trước đây vô dụng cỡ nào.
Lúc về đến nhà, Lý Tĩnh còn đang sốt ruột đi qua đi lại trước cửa, thấy hắn ta về thì vội vàng hỏi: "Mẹ đi chưa, anh Hứa này, phải nhanh chóng bắt mẹ về. Nếu không công việc này của anh sợ là giữ không nổi."
Nếu như anh Hứa không giữ được công việc, không phải là cô ta sẽ phải cùng quay về quê làm ruộng sao?
Lý Tĩnh vô cùng sợ hãi.
"Bà ấy không muốn đi, tôi có cách gì chứ." Hứa Kiến Sinh không thể không thừa nhận hắn ta không thể làm gì được với trò làm ầm ĩ này của bà cụ. Đó dù sao cũng là mẹ ruột của hắn ta, dù trong lòng hắn ta oán hận, nhưng cũng không thể thật sự ra tay với bà ta. Cho nên hắn ta chỉ có thể dứt khoát không gặp mặt, mặc kệ bà ta quậy phá.
Nghe Hứa Kiến Sinh nói vậy, Lý Tĩnh càng lo lắng hơn: "Không thì chúng ta cho Hứa Linh về quê luôn cho rồi. Chúng ta quanh năm suốt tháng cũng không về ở cùng mẹ, chi bằng cho nó về chăm sóc bà cụ cũng được." Lúc bà cụ mới bắt đầu gây chuyện, cô ta đã muốn nói rồi. Chỉ cần bà cụ không làm ầm lên nữa, thế nào cô ta cũng đồng ý.
"Cô nói cái gì?" Hứa Kiến Sinh ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm cô ta. Hai mắt trợn trừng lên như chuông đồng.
Lý Tĩnh ấp a ấp úng nói: "Em, em nói sai gì à?"
"Cô bảo tôi đồng ý để Tiểu Linh về thôn à? Đây là lời một người làm mẹ có thể nói sao?" Hứa Kiến Sinh không thể nhịn được nữa, hét lớn.
"Lúc đầu bà cụ đến quậy phá, cô bảo tôi đồng ý để Nam Nam với Tiểu Mãn về quê. Tôi vô dụng, còn thật sự nghe lời cô với mẹ. Kết quả thì sao, hai đứa con gái của tôi không bao giờ trở lại nữa. Hiện giờ chúng ta chỉ còn một đứa con gái là Tiểu Linh thôi mà cô vẫn muốn đưa nó về đó sao. Lý Tĩnh, sau này cô định sống thế nào. Cô già rồi, thật sự không cần con cái ở bên à?"
Lý Tĩnh không nghĩ nhiều như vậy, cô ta chẳng phải cũng không ở bên cha mẹ cô ta sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận