Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 387

Hứa Nam Nam khó chịu trong lòng. Cái gì mà khóc vì tiêm chứ, vừa nãy mũi kim to cắm vào mông cô, cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Cô chỉ đang khóc vì tiền của mình.
Tên cậu Hai kia thế mà là tên đểu. Bình thường ăn nói như một người giàu có, kết quả lúc trả giá lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Bắt nạt cô không hiểu giá thị trường, rồi ra giá thấp như vậy. Nếu Cổ lỗ sĩ không hâm mộ ghen tị rồi tiết lộ tin tức, thì cô sẽ không biết mình đã lỗ nhiều tiền như vậy, cô chỉ kiếm được số lẻ!
Cho dù phí tổn không cao, bán nhiều ít cũng kiếm được lời. Nhưng bị người ta chặt chém mà như thể coi tiền như rác, cô cảm thấy bức bối trong lòng.
Nhớ đến chuyện này, trán cô lập tức đau. Tim cũng đau.
Lâm Thanh Bách thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, cho rằng cô nhớ đến chuyện tiêm đau nên sợ: "Đừng khó chịu, tôi nói cho em một tin tốt, chắc chắn em sẽ vui mừng."
Hứa Nam Nam chớp chớp mắt: "Tin gì?"
Lâm Thanh Bách đến gần cô rồi nhẹ giọng nói: "Sau này cảnh sát Tôn sẽ không tìm em nữa."
Anh dựa rất gần, Hứa Nam Nam có thể cảm nhận được hơi nóng từ anh. Mặt cô không khỏi hơi nóng lên, may là Lâm Thanh Bách đã nhanh chóng tránh ra, cười tít mắt nhìn cô.
Hứa Nam Nam kìm nén để không sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình: "Thật không? Sao anh ta lại từ bỏ vậy?"
"Vụ án kia đã kết thúc, tôi đích thân qua nói chuyện." Lâm Thanh Bách nhớ đến dáng vẻ khóc sướt mướt hôm qua của tên nhóc kia thì nhịn không được lắc đầu. Đáng tiếc, nếu mối quan hệ gia đình đơn giản chút và biết gánh vác hơn chút, thì thật ra còn có thể miễn cưỡng thử với cô gái nhỏ này.
Nghĩ vậy, anh lại cảm thấy có chỗ không thoải mái. Cho dù mối quan hệ gia đình đơn giản, có biết gánh vác thì vẫn không được. Người quá văn nhã. Một người cảnh sát mà chút khí phách đàn ông cũng không có, vẫn không thích hợp.
Hứa Nam Nam nghe tin này thì trong lòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Cuối cùng cũng được giải quyết xong một chuyện, sau này cô không phải lo lắng về việc bị người ta đi theo sau khi tan làm nữa.
Hai người đang nói chuyện thì bà thím già bên cạnh lại nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam đã sớm nhận ra ánh mắt của bà ta, buồn bực nói: "Sao thím cứ nhìn cháu thế, có chuyện gì sao?"
Bà thím già đứng dậy, cất bước đến gần chỗ cô: "Cô gái, tôi thấy mặt cháu nhiều thịt lắm đấy, không cần dùng đậu nành bệnh viện trợ cấp cho đâu, cháu có thể chia tôi không, tôi sẽ cho cháu phiếu lương thực."
Mọi người trong phòng bệnh đều được nhận ba lạng đậu nành để bồi bổ cơ thể. Hứa Nam Nam không có hứng thú nên vốn không muốn đi lĩnh thứ này. Hơn nữa cô cũng không nghiêm trọng, không đáng tranh giành những thứ đó với người khác.
Nhưng sao bà thím già này lại nói gì mà mặt cô nhiều thịt chứ. Tôi đây là trẻ con bụ bẫm hiểu không. Người chưa thành niên đều như vậy.
Cũng bởi vì ở thời này dinh dưỡng không đầy đủ, chưa dậy thì thế này. Cô đang phát triển bình thường, chắc chắn không phải kiểu mặt mũi tròn trịa đâu.
Lâm Thanh Bách không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Đậu nành vẫn nên để cho mấy thím lớn tuổi, cô không cần phiếu lương thực. So với cô, thím lớn tuổi cùng đứa bé trên giường kia đúng thật bị thiếu dinh dưỡng một cách trầm trọng, tội gì cứ để người ta đã khổ còn gặp liên tục như thế.
Giữa chừng, Lâm Thanh Bách ghé vào nhà ăn bệnh viện mua một chén cháo nhỏ, bỏ thêm chút đường, ép cô ăn.
Nằm trong bệnh viện một lúc thì Hứa Nam Nam muốn về nhà. Nếu tối không về nhà, chắc chắn ông bà cô sẽ lo lắng.
Nhưng Lâm Thanh Bách lại không đồng ý, gọi bác sĩ tới kiểm tra.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể, đã hạ sốt rồi: "Cũng không cần nằm viện nữa, nhưng phải nhớ tới bệnh viện tiêm thuốc, nếu không sẽ tái phát, kiểu sốt này e là sẽ lặp đi lặp lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận