Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 772

Sau khi đón Hạ Thu Sinh về nhà, Hứa Nam Nam lập tức xuống bếp cùng với bảo mẫu. Ngay cả Lưu Song Song cũng đến giúp một tay.
Bây giờ, Lưu Song Song không còn hoạt động ngầm nữa, cô ấy đã kết hôn từ lâu. Nghe Lâm Thanh Bách nói, đối tượng kết hôn chính là cái người suốt ngày đi theo cô và Lâm Thanh Bách khi bọn họ còn ở thị trấn. Bởi vì tính chất công việc nên không đãi tiệc rượu. Thậm chí Hứa Nam Nam còn không biết đối tượng kết hôn của Lưu Song Song trông như thế nào.
Nghe thấy tiếng ồn ào của bọn nhỏ ở bên ngoài, Hứa Nam Nam biết ngay là Lâm Trường Chinh và mọi người đã đến.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Lý Uyển đã vào bếp và giành việc giúp đỡ.
Hứa Nam Nam cũng không làm khó bà ta, để cho bà ta bận trước bận sau. Mọi người cùng nhau làm việc, bữa ăn nhanh chóng hoàn thành rồi được dọn ra một bàn lớn.
Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, những người khác cũng đã về, chỉ còn lại gia đình họ Lâm.
Lý Uyển ở trong bếp chậm chạp không ra. Hứa Nam Nam phải gọi mấy lần thì bà ta mới chậm rì rì ra ngoài. Thấy Lâm Trường Chinh và Hạ Thu Sinh đang uống rượu, bà ta đột nhiên bưng một ly rượu qua đó rồi khom người cúi chào với Hạ Thu Sinh, sau đó uống cạn rượu trong ly: "Anh Hạ, lúc trước là tôi có lỗi với anh, là tôi đã đưa anh đến nông trường Tây Bắc. Tôi xin lỗi!"
Sau khi nói xong, cảm giác nặng nề trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Hạ Thu Sinh bưng ly rượu lên, ngạc nhiên nói: "Chuyện này thì có gì mà phải xin lỗi?"
"Ban đầu, khi tôi biết Lâm Thanh Bách đến Nam Giang là vì anh, chính tôi đã đưa anh đến nông trường Tây Bắc. Hoàn cảnh nơi đó gian khổ biết mấy, tôi đã khiến anh phải chịu cực khổ rồi." Chính Lý Uyển đã đích thân đến đó chịu khổ mười năm, bà ta vẫn luôn cảm thấy đây có lẽ là báo ứng.
Hạ Thu Sinh nghe thấy bà ta nói như vậy thì mỉm cười: "Lúc trước cô làm chuyện đó không hề sai, nếu tôi còn ở lại Nam Giang thì sẽ liên lụy đến Thanh Bách. Cô làm đúng. Tôi còn phải cảm ơn cô đấy."
Lý Uyển nghe mà hổ thẹn không thôi.
"Ôi chao, tôi nói là sự thật. Tôi đối xử với Thanh Bách như con trai ruột của mình, tôi đương nhiên mong thằng bé sống tốt. Ngay cả khi cô không làm vậy thì tôi cũng không muốn ở lại Nam Giang."
"Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã qua, sau này cả nhà chúng ta đều sẽ sống tốt." Lâm Trường Chinh nói.
Đại Bảo nói: "Vậy sau này chúng cháu phải gọi hai ông nội như thế nào?"
Sau khi cậu bé thốt ra lời này, người lớn ai cũng sửng sốt. Vẫn là Hạ Thu Sinh mỉm cười nói: "Chuyện này thì dễ, ông nhỏ hơn ông Lâm mấy tuổi, sau này mấy đứa cứ gọi ông ấy là ông nội lớn, còn gọi ông là ông nội."
Lâm Trường Chinh đang định gật đầu thì chợt nhíu mày, sao cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhỉ.
Nghe vậy thì mình lại giống như là người ngoài rồi.
Ông uống một ngụm rượu rồi nghiêm túc nói: "Cứ gọi tôi là ông nội, còn gọi ông là ông nội hai đi."
Hứa Nam Nam nhìn Lâm Thanh Bách, Lâm Thanh Bách chỉ cười không nói. Hai người đều là cha của anh, anh giúp ai cũng không tốt.
Nhị Bảo mở to hai mắt nói: "Vẫn nên gọi là ông nội một và ông nội hai đi, giống như cháu với Đại Bảo vậy."
Được rồi, đều thành người ngoài hết.
Lâm Thanh Tùng lập tức vỗ tay khen hay: "Cách của Nhị Bảo rất tốt, con thấy cứ gọi như vậy đi. Được rồi, được rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi. Bữa ăn đoàn viên mười năm một lần đấy, hiếm có biết bao. Chúng ta không thể lãng phí được, mọi người nói có đúng hay không?"
"Đúng, đúng, đúng. Hai cha cùng ăn cơm nào, bàn ăn hôm nay là do con với dì cùng nhau làm đấy, mọi người cùng thưởng thức nào." Hứa Nam Nam cũng cười híp mắt khuyên.
Bầu không khí tốt như vậy, hai vị ông nội cũng không nỡ phá hủy, bưng rượu lên rồi chạm cốc với nhau, coi như đã đạt thành thỏa thuận.
Về chuyện phân cao thấp thì cứ âm thầm mà làm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận