Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 127

Lúc Lý Thành Văn tìm được nơi nuôi trồng, Hạ Thu Sinh đang xúc phân heo trong chuồng heo. Hứa Nam Nam ở bên cạnh ném cỏ heo. Trên mặt hai người đều mang vẻ mệt mỏi, Lý Thành Văn thấy cảnh này, thiếu chút nữa cho rằng mình tìm nhầm chỗ.
“Chị, có người tới.”
Hứa Tiểu Mãn đang làm đề toán đột nhiên phát hiện người ngoài đến, vội vàng báo tin. Bởi vì chuyện gần đây len lén đi theo Hạ Thu Sinh học tập, cô bé đã bồi dưỡng được tính cảnh giác cao, luôn lo người khác sẽ hại chị em và ông Hứa.
Hứa Nam Nam và Hạ Thu Sinh nghe vậy, đều theo bản năng nhìn sang cửa vào. Hạ Thu Sinh thấy người tới, trong mắt mang theo chút rõ ràng, hình như đã sớm biết người này sẽ đến.
Ông ấy bình thản bỏ xẻng, tháo khẩu trang xuống: “Thành Văn, trò tới rồi.”
“Thầy?!” Khoảnh khắc Lý Thành Văn thấy Hạ Thu Sinh xoay người lại, tháo khẩu trang xuống, thì kinh ngạc gọi ra tiếng.
Lúc này Hạ Thu Sinh đã đầu hai thứ tóc, sắc mặt vàng vọt, già nua mà tiều tụy, không hề có dáng vẻ hăm hở như ở trường trước đây. Trong ký ức của anh ấy, thầy tuấn tú, nho nhã, ăn nói tài giỏi. Trước khi tới, anh ấy tưởng tượng rất nhiều về hoàn cảnh của Hạ Thu Sinh, nhưng trước giờ không dám nghĩ tới cảnh ngày.
Anh ấy biết, thầy Hạ chỉ lớn hơn mình khoảng mười tuổi, bây giờ tính tới tính lui thì cũng mới hơn năm mươi tuổi, sao lại trở nên già lọm khọm như vậy.
So với kích động và kinh ngạc của Lý Thành Văn, Hạ Thu Sinh lại tỏ ra rất dửng dưng.
Ông ấy ra khỏi chuồng heo, vừa đi còn vừa vỗ hai tay áo: “Trò tới không đúng lúc, thầy vừa thu dọn chuồng heo.”
Hứa Nam Nam cũng đi ra theo, lúc vừa nghe thấy Hạ Thu Sinh gọi hai chữ “Thành Văn”, cô vẫn chưa phản ứng kịp. Sau đó nghe thấy người này gọi “thầy”, cô mới nhớ ra trước đây giúp Hạ Thu Sinh gửi thư, người nhận thư chính là Lý Thành Văn, cũng là phó khoáng trưởng của mỏ sắt huyện Nam Giang.
Vậy mà người này lại đến thật, Hứa Nam Nam kinh ngạc quan sát anh ấy. Để đầu đinh, đeo mắt kính, vóc dáng cao lớn, dáng điệu trông rất nghiêm túc, trông có vẻ là bộ dáng của một lãnh đạo.
“Thầy, thầy chịu khổ rồi...” Giọng nói của Lý Thành Văn hơi nghẹn ngào.
Thấy người này sắp khóc, Hứa Nam Nam cảm thấy tâm trạng bị ảnh hưởng, bèn dứt khoát đi vào phòng. Một lát sau cô bưng hai cốc nước ra, lại bảo Hứa Tiểu Mãn lấy giúp hai cái ghế đẩu. Nếu người này là học trò của ông Hạ, bây giờ chạy tới thăm ông Hạ, thì cô cũng không cần lo người ta biết quan hệ giữa cô và ông Hạ.
“Ông Hạ, bảo khách tới uống nước đi, ngồi xuống trò chuyện.”
Lý Thành Văn nhìn cô: “Đây là?” Vừa nãy anh ta chỉ chú ý tới thầy, không thấy bên cạnh có người.
“Cũng là học sinh của thầy, nhắc tới cũng xem là đàn em của trò.” Hạ Thu Sinh mỉm cười nói thẳng: “Đi, hai chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Lý Thành Văn nghe vậy, trái lại kinh ngạc nhìn Hứa Nam Nam, nhưng mà cũng không hỏi nhiều. Sau khi ngồi xuống, anh ta lại nhìn Hạ Thu Sinh: “Thầy, sao mấy năm này không hề có tin tức của thầy. Rất nhiều bạn học đều hỏi thăm tình hình của thầy, nhưng chúng con lại chẳng có tin tức gì. Chỉ biết là có người báo cáo gì đó, khiến thầy...”
Nụ cười Hạ Thu Sinh trên mặt lập tức nhạt xuống: “Chuyện đã qua cả rồi, nói nhiều cũng vô ích. Các trò biết cũng không có lợi, sau này bảo những người khác cũng đừng nghe ngóng nữa, thầy ở đây rất tốt, không cần lo lắng.”
“Nơi này tốt chỗ nào, thầy là người giỏi giang, sao có thể làm những chuyện này.” Lý Thành Văn nhìn chuồng heo, không nhịn được sắp rơi nước mắt. Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chẳng qua là chưa tới lúc đau lòng, còn chuyện gì khiến anh ấy đau lòng hơn chuyện thấy người mình kính trọng nhất bị đối xử bất công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận