Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 182

Hứa Kiến Bình thật sự là không biết mẹ mình ở trong thôn sống khó khăn như vậy, trong lòng cũng bắt đầy thấy khó chịu, chua xót.
"Các chú về nói với mẹ, năm mới bọn tôi sẽ về sớm chút. Đúng rồi, nhà chúng ta thiếu gì, để khi về tôi mang về."
"Mẹ không muốn để cho các anh lo lắng, nên không để cho bọn em nói cái gì. Anh cả, hay là anh về rồi hỏi mẹ đi." Trên mặt Lưu Xảo hiện vẻ bối rối, nói xong một câu thì không muốn nói thêm nữa.
Em dâu như cô ta có nói nhiều cỡ nào thì cũng không bằng bà cụ ở nhà nói một câu. Dù sao để anh cả nhớ những việc này là được rồi.
Hứa Kiến Bình muốn nói nhiều thêm chút với Hứa Kiến Sinh, nhưng lại nghĩ đến lúc ở trên đường, vợ anh ta đã dặn dò không được nhiều lời, thế là anh ta chỉ có thể nhịn, mắt nhìn ra ngoài, suy nghĩ lát nữa không biết Lý Tĩnh sẽ mang món thịt gì từ nhà ăn về.
"Bác, sao bà nội có thể làm như vậy được chứ, cháu không ăn cũng thôi, thế mà cũng không cho bác cả và bác dâu cả ăn, thế này thì quá đáng quá." Trên đường đi đến nhà ăn, Hứa Hồng ấm ức nói chuyện với Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh bưng hai bát cơm, nghe thấy lời này thì trong bụng cũng thấy tức giận.
Tức bà cụ, cũng tức Hứa Nam Nam. Cảm thấy số mình khổ, sao lại gặp phải mẹ chồng và con gái như thế này, khiến bà ta đứng giữa khó mà làm người được.
"Bác dâu cả, lát nữa ở trên đường đi bác ăn chút để bồi bổ bản thân thêm chút đi ạ." Hứa Hồng nếu ra ý kiến.
Lý Tĩnh nuốt nước miếng: "Bác cả cháu sẽ nói."
"Bác cả không quan tâm mấy chuyện này đâu, bác ấy cũng đâu có đến nhà ăn, làm sao biết được nhà ăn múc bao nhiêu chứ."
"Ừm, đợi lát nữa xem thử."
Mặc dù không đồng ý trực tiếp, nhưng trong lòng đã rục rịch.
Mỗi lần trong nhà có món thịt cô ta đều để cho đám trẻ ăn nhiều. Ở trước mặt Hứa Kiến Sinh, cho dù cô ta có muốn ăn thì cũng phải kiềm chế chút. Cũng không phải là Hứa Kiến Sinh không cho cô ta ăn, mà là cô ta không dám ăn, tránh cho phá hỏng hình tượng vợ tốt mẹ hiền của mình.
Lúc này đang là lúc đông người ăn cơm trong nhà ăn, các công nhân đang bưng bát cơm của mình tự múc lấy đồ ăn.
Hai người bước vào nhà ăn lớn là ngửi ngay thấy mùi thơm phức, cả hai đều nuốt nước bọt.
"Bác dâu cả, đưa cho cháu một bát cơm để cho đi múc thịt heo hầm với miến, chứ không để lát nữa thì chỉ còn lại miến thôi." Hứa Hồng dạt dào hào hứng nói. Thức ăn ở nhà ăn hầm mỏ tuy có thịt nhưng không nhiều, đến muộn thì cả canh thịt cũng không húp được.
Lý Tĩnh cũng đang nhìn chằm chằm vào cá chiên ở bên cạnh, nghe thấy thế thì bèn đưa một cái bát cơm tráng men màu xanh quân đội cho Hứa Hồng, rồi đưa cho chị ta năm hào, mình thì bưng bát cơm đến ô quầy cá chiên bên cạnh. Bà ta thích những món ăn chiên dầu mỡ thế này.
Thức ăn nấu chín kiểu này còn rất đắt, bởi vì chiên dầu, còn phải lăn bột, ba hào một phần, một phần cũng chỉ có năm hoặc sáu con mà thôi. Trong nhà nhiều người, một phần chắc chắn là không đủ, phải lấy hai phần.
Cộng thêm tiền mua thịt heo hầm với miến ở bên kia và cả phiếu lương thực, thế thì cắt được cả một cân thịt rồi.
Trời ơi, nếu mình mua thịt về hầm thì có thể nấu được cả một nồi lớn đấy.
Lý Tĩnh bắt đầu hối hận, sớm biết thế thì mình nấu thịt bọn họ mang đến cho rồi.
Cô ta cắn răng mua hai phần cá chiên, bên phía Hứa Hồng cũng bưng bát cơm đi tới, nhưng mắt chị ta lại cứ luôn nhìn chằm chằm về phía một cái bàn.
"Nhìn cái gì vậy, mau về ăn cơm."
Tâm trạng Lý Tĩnh không tốt.
Hứa Hồng kéo cô ta, chỉ vào một cái bàn kề trong góc: "Bác dâu cả, bác xem có phải nhỏ Hai và nhỏ Tư không, và chú Hứa Quý ở nhà trước nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận