Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 146

Bây giờ biết chị ấy là cháu gái của Chu Lệ Bình, cô lại thoải mái, thím Chu cũng là người tốt rất nhiệt tình.
“Trước khi em tới, cô chị đã nói rồi, bảo chúng ta sau này chung sống hòa thuận, đúng lúc chúng ta ở chung phòng.”
Chu Phương cũng không nói quá rõ ràng.
Thật ra lúc đầu cô của chị ấy nói chị em Hứa Nam Nam như thế này: “Tiểu Phương à, cháu đừng nói mình đáng thương, cháu có mẹ kế, người ta còn có cha mẹ ruột, cháu phải tự biết đủ.”
Chu Phương ba tuổi mất mẹ, năm sau cha chị ấy tìm một người mẹ kế. Mẹ kế còn có một đứa con gái hai tuổi, sau đó lại sinh một đứa em trai. Có mẹ kế thì có cha kế, cha của chị ấy là người sợ vợ, theo cách nói của những người tỉnh Tứ Xuyên trên mỏ thì chính là gãi tai. Cho nên Chu Phương sống ở nhà cũng không vui vẻ, nhưng mà chị ấy di truyền tính tình nhanh nhẹn của mẹ ruột, cộng thêm có cô bảo vệ, cho nên những năm qua cũng không thiếu ăn thiếu mặc. Dù sao ở nhà chịu uất ức, chị ấy sẽ tìm cô để tố cáo.
Sau khi biết chuyện của Hứa Nam Nam, chị ấy cảm thấy có hơi đồng cảm, thấy ngoại hình gầy yếu của chị em Hứa Nam Nam, lập tức đã tin lời của cô chị ấy, hai đứa bé này là đứa bé đáng thương.
Biết Chu Phương là cháu gái của Chu Lệ Bình, chút phòng bị trong lòng Hứa Nam Nam cũng không còn, thoải mái nói chuyện với chị ấy.
Chu Phương tò mò sao cô biết nói tiếng phổ thông, Hứa Nam Nam bèn nói là học từ giáo viên tiểu học trong thôn.
Chu Phương rất tin tưởng, hỏi tiếp sao cô lại đến mỏ.
Tất cả người trong mỏ đều đang đoán chuyện này, Chu Phương cũng rất tò mò. Ngược lại không phải ghen tị, dù sao bản thân chị ấy vào mỏ từ sớm, hơn nữa còn là nhân viên chính thức, làm cán sự trong mỏ, là một công việc vẻ vang.
Đương nhiên Hứa Nam Nam không dám nói thật, chỉ đành giả bộ ngu ngơ: “Em cũng đang khó hiểu, em nghĩ có phải lần trước lãnh đạo trong mỏ biết chuyện của em, cho nên lãnh đạo trong mỏ tốt bụng giúp đỡ.”
Chu Phương xoa cằm: “Cô của chị cũng nói vậy, xem ra những ông lớn trên mỏ vẫn rất có tình người.” Chị ấy giơ tay vỗ vai Hứa Nam Nam: “Hứa Nam Nam em cẩn thận làm việc, tranh thủ sớm chuyển chính thức.”
Hứa Nam Nam sửng sốt, sắc mặt lập tức nghiêm túc: “Cán sự Chu, chị yên tâm, em nhất định không phụ sự tin tưởng của tổ chức.”
Chu Phương không ngờ Hứa Nam Nam còn rất hài hước, vui vẻ mỉm cười.
Tương Lệ Lệ đứng trong cửa chắn nhìn Chu Phương và Hứa Nam Nam trò chuyện vui vẻ ở bên này, miệng méo xệch.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Phương đến văn phòng làm việc. Mặc dù buổi trưa họ có thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà cũng không dài, hơn nữa có quá nhiều việc nên vốn dĩ không có thời gian nghỉ ngơi.
Hứa Nam Nam tự dẫn Hứa Tiểu Mãn về ký túc xá.
Vẫn chưa có ai đến ký túc xá, chắc người ta lại đi làm rồi.
“Chị, chúng ta sẽ chờ ở đây sao?” Hứa Tiểu Mãn dùng đôi mắt long lan nhìn ngoài cửa.
Hứa Nam Nam lập tức nhìn ra suy nghĩ của cô bé, vỗ đùi: “Không chờ, chúng ta ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua đồ dùng học tập cho Tiểu Mãn. Sau này chị đi làm, em sẽ ở nhà làm bài tập.”
Trong mắt Hứa Tiểu Mãn lấp lóe ánh sáng, không phải vì đồ dùng học tập, là vì “ra ngoài đi dạo” mà Hứa Nam Nam đã nói đằng trước.
“Nam Nam, hai chị em cháu ra ngoài hả?” Lúc đến cổng mỏ, Vệ Quốc Binh cười ha hả chào hỏi.
“Chú Vệ.” Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn cùng gọi.
Hứa Nam Nam cười híp mắt: “Chú Vệ, chúng cháu ra ngoài đi dạo, ngày mai sẽ phải làm việc rồi, cháu cần chuẩn bị trước.”
“Được, đi sớm về sớm.” Vệ Quốc Binh mỉm cười vẫy chào, trong lòng cảm thấy vui vẻ, hai chị em này sẽ sống càng ngày càng tốt. Nhìn bóng lưng của hai chị em, Vệ Quốc Binh nhớ tới Hứa Kiến Sinh đã xin nghỉ hôm nay, trong lòng không khỏi nghĩ, sau này cha con sẽ thường xuyên gặp mặt, cũng không biết chủ nhiệm Hứa sẽ thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận