Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 211

"Không thể nào, nhỏ Hai có đi học đâu."
"Cũng không biết nó học ở đâu, tự mình đi đăng ký lớp học buổi tối, lấy được văn bằng trung chuyên. Lần này cũng đăng ký thi rồi." Lý Tĩnh tức giận nói. Nghĩ đến những lời ám chỉ của mấy người phụ nữ lúc nãy với mình, cô ta hận con nhóc đó chết đi được. Khi không sao phải đi thi chứ? Biết là thi không đỗ còn đăng ký thi làm gì, để người ta cười nhạo cô ta. Không thể thành thật ở trong cái góc nhà ăn để khuất mắt người khác sao? Cố tình không để cho mẹ ruột yên ổn đây mà.
Nghe nói Hứa Nam Nam tự học, hơn nữa còn là lớp học buổi tối, Hứa Hồng xì mũi coi thường: "Sợ cái gì chứ, tự học thì có thể học được cái gì chứ ạ, lớp học buổi tối đó cũng không phải trường học chính quy, không thể so sánh với trường trung học cơ sở của chúng cháu được. Thi được gì chứ? Chọc cho người ta cười thôi."
Lý Tĩnh cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn nói: "Bất kể nó có thi đỗ hay không, dù sao thì cháu cũng phải thi đỗ, nếu không nhà ta sẽ mất mặt."
Mất là mất mặt bác thôi! Hứa Hồng nghĩ thầm trong bụng, nhưng không nói ra miệng, thuận theo cái đẩy của Lý Tĩnh đi vào phòng.
Sau khi Lý Tĩnh rời đi, chị ta nhìn căn phòng trống không, bĩu môi, nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Vào ngày thi, Hứa Nam Nam xin nghỉ phép, không đến nhà ăn để đi thi.
Mọi người đều động viên cô phải cố gắng hết mình, nhất định phải thi đỗ. Nếu thi đỗ, quay về sẽ đãi cô một bữa thật ngon.
Chu Phương còn sợ cô căng thẳng, nên đã cố ý đưa cô đến địa điểm thi do ủy ban mỏ sắp xếp: "Cố lên!"
Hứa Nam Nam giơ nắm tay lên với chị ấy: "Yên tâm đi ạ." Rồi mỉm cười bước vào phòng thi.
Lần này có rất nhiều người đăng ký. Mỏ sắt Nam Giang nổi tiếng ở huyện Nam Giang, phúc lợi và đãi ngộ tốt nên không chỉ con cái của công nhân hầm mỏ mà những người khác ở độ tuổi phù hợp, đáp ứng được các yêu cầu ở thị trấn Nam Giang đều đăng ký. Tuy nhiên, không phải ai cũng phải thi viết, có một số người biết trình độ văn hóa không tốt, cho nên chỉ đăng ký vào những chức vụ công tác kỹ thuật trong hầm mỏ. Những vị trí này sau khi đến cũng không phải sẽ được trở thành nhân viên chính thức ngay, mà phải bắt đầu từ vị trí học việc rồi đi lên. Nhưng vẫn tốt hơn là công nhân tạm thời, sau này học xong rồi thì lương lậu này nọ cũng sẽ tăng dần hàng năm, hơn nữa còn có thể chuyển chính thức. Cho nên người đăng ký thi để vào học việc cũng không ít.
Những người ứng tuyển vào các vị trí đòi hỏi trình độ văn hóa cao như Hứa Nam Nam, đa số là học sinh trung học phổ thông và học sinh trung cấp chuyên nghiệp, rất đông đảo, cũng phải tám chục người.
Số người thi tuyển vào công nhân học nghề kỹ thuật ở hầm mỏ rất nhiều, nhưng đối với các vị trí như ủy ban mỏ và bộ phận nhân sự này nọ thì không dư vị trí nhiều, mỗi bộ phận cũng chỉ tuyển một người nên tổng cộng cũng chỉ tuyển có sáu người.
Hơn tám mươi người tranh giành sáu vị trí, sự cạnh tranh cũng có thể coi là rất khốc liệt.
Hứa Nam Nam phát hiện ra rằng Hứa Mai Tử và Hứa Hồng cũng nằm trong số đó.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam, Hứa Hồng kiêu ngạo bĩu môi. Hứa Mai Tử thì nhìn cô cười một cái nhạt nhẽo.
Hứa Nam Nam không thèm để ý tới bọn họ, cô ngồi vào chỗ của mình để chuẩn bị thi.
Lúc này, hình thức thi tuyển rất đơn giản, không giống như thi tuyển công chức qua hết ải này đến ải khác, vừa thi viết, vừa phỏng vấn, lại còn thi vòng hai, sau cùng còn phải kiểm tra sức khỏe như sau này. Theo cách nói của Chu Phương, lần thi này nếu thể hiện tốt về căn bản là được rồi. Đương nhiên còn phải tiến hành thẩm tra chính trị. Nhưng những người đến thi tuyển này đây, nhìn chung đều không có vấn đề gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận