Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 283

Nhưng chuyện này không liên quan đến chị ta, bây giờ chị ta không muốn quan tâm những chuyện trong gia đình nữa. Trước đây chị ta luôn ở trong trường học, mọi việc đều phải dựa vào gia đình, suốt ngày lo lắng không biết khi nào thì gia đình sẽ đối xử với mình như nhỏ Hai và nhỏ Tư. Ngày nào cũng hao hết tâm tư đi lấy lòng người khác. Kết quả lúc thật sự có chuyện, còn không phải hy sinh chị ta đấy thôi, để chị ta đến mỏ sắt làm công nhân học việc.
Những công nhân học việc khác học cùng chị ta đều không phải nuôi gia đình, họ tự kiếm tiền tự tiêu tiền, sống trong ký túc xá độc thân, ăn ở nhà ăn, không ai quản được. Đương nhiên chị ta sẽ không làm kẻ ngốc, kiếm tiền để nuôi người khác.
"Chị, dù sao chỗ này cũng là ký túc xá độc thân, chị ở đây em không ngại, nhưng đến lúc có người khó chịu đi nói với bộ phận hậu cần thì không phải sẽ có người đến bảo chị đi đi đấy. Đến lúc đó thì sẽ khó coi lắm."
"Được rồi được rồi, chị biết rồi. Một đám vô lương tâm. Rồi chị sẽ nói với bà nội, xem mấy người làm sao." Hứa Hồng trợn mắt nhìn chị ta rồi tiếp tục đọc sách.
Nói với bà nội? Hứa Mai Tử cười lạnh, bà cụ cũng không quản được chị ta. Bà ta không sinh ra chị ta, không cần phải nghe lời bà ta.
"Dù sao ngày mai chị phải đi, nếu không đến lúc đó em không giúp chị đâu." Cuối cùng Hứa Mai Tử nói.
Những nữ công nhân khác trong ký túc xá nhìn Hứa Hồng nằm xiên vẹo trên giường thì đều bĩu môi. Có một người chị như vậy, Hứa Mai Tử đúng là đáng thương.
Hôm qua vợ chủ nhiệm Hứa cũng thật đúng là gây rối vô cớ. Hứa Mai Tử là cháu gái của cô ta chứ đâu phải con gái ruột của cô ta, vậy mà cô ta còn bắt Hứa Mai Tử về nuôi gia đình.
Ngày nào Hứa Nam Nam cũng nghe chút tin tức từ Chu Phương, nhưng cô đều không có cảm giác gì, giống như nghe chuyện nhà người ta.
Nhưng Chu Phương lại kể không biết mệt.
Hôm nay được nghỉ phép, mới sáng sớm Hứa Nam Nam đã ngồi xe đi về quê.
Lần này cô trở về là để chuyển hộ khẩu cho Hứa Tiểu Mãn. Có Vu Đông Lai đến ủy ban cư trú nhận chứng minh hộ khẩu, nên việc chuyển hộ khẩu cũng danh chính ngôn thuận hơn.
Cách lần trao đổi sản phẩm công nghiệp không bao lâu, Hứa Nam Nam lại trở về thôn họ Hứa, khiến người ở thôn họ Hứa rất vui mừng, cho rằng cô lại mang sản phẩm công nghiệp về để đổi đồ. Họ còn đến nhà Tống Quế Hoa hỏi thăm lần này cô mang theo bao nhiêu thứ.
"Không phải về để đổi đồ, con bé về để chuyển hộ khẩu, đưa Tiểu Mãn vào trong thành phố." Tống Quế Hoa vô cùng vui vẻ nói.
Vừa nghe được tin tức này, đoàn người lại càng tưng bừng hơn. Nhỏ Hai của nhà họ Hứa đúng thật là càng ngày càng có tiền đồ, mỗi lần trở về đều gây bất ngờ.
Lần này, ngay cả hộ khẩu của em gái cô cũng được chuyển lên thành phố.
Tống Quế Hoa cũng không nhiều lời, chỉ tiết lộ tin tức này, còn lý do làm sao chuyển hộ khẩu thì không nhắc đến một chữ nào. Để cho người ta tự suy đoán đi.
Đến khi Hứa Nam Nam và Hứa Quý quay về cùng nhau, cô ấy cười nói: "Xong chưa?"
"Làm gì có chuyện chưa xong, có người tiếp nhận rồi, hộ khẩu của Tiểu Mãn có thể chuyển đi ổn thoả. Xem nào, sau này Tiểu Mãn cũng chính thức trở thành người thành phố rồi."
Hứa Quý hớn hở nói. Cảm thấy nhà mình liên tục có chuyện vui.
Hai đứa nhỏ liên tiếp lên thành phố, nói ra miệng cũng thấy có mặt mũi.
Tống Quế Hoa không nói hai lời, định đi làm món ăn ngon để chúc mừng ngay. Lần này Hứa Nam Nam mang về không ít cá mặn thịt khô, đủ cho mọi người trong nhà ăn trong thời gian dài.
Nhân lúc Tống Quế Hoa đang nấu cơm, Hứa Nam Nam lại đi lên núi.
Bên ông bà Hứa cũng nghe nói chuyện Hứa Tiểu Mãn chuyển hộ khẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận