Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 177

Còn chuyện mua một căn nhà lớn thì cô không gấp. Có hiểu rõ về hướng đi tương lai của lịch sử, sau này cô sẽ luôn có thể mua một ngôi nhà lớn để ở.
"Yêu cầu của cháu không cao, bà và ông Vu có thể sắp xếp một chỗ cho cháu."
Bà Vu khẽ cười nói, sau đó liếc nhìn Vu Đông Lai đang ngồi bên giường.
Vu Đông Lai đứng lên: "Ông dẫn cháu đi xem thử nhà cửa trước đã rồi hẵng bàn sau."
Hứa Nam Nam sửng sốt: "Ông bà sắp xếp nhà cho cháu ạ?" Cô không phải đang nằm mơ đấy chứ, cô đã không còn trông chừ Vu Đông Lai giúp đỡ cô nữa rồi, không ngờ bọn họ không chỉ giúp cô mà còn giúp cô đến cùng.
Bà Vu nói: "Nhà của mình, cháu xem trước đi rồi bàn sau."
Lúc bà đang nói thì Vu Đông Lai đã cầm chìa khóa bước ra ngoài. Lúc này Hứa Nam Nam mới phản ứng kịp, nói cảm ơn bà Vu một tiếng rồi lập tức đi theo.
Ngôi nhà cách không xa ngôi nhà Vu Đông Lai đang ở.
Là căn nhà hai người mua lúc còn trẻ. Lúc ấy con trai cũng đã lớn, bọn họ chuẩn bị cho con trai lấy vợ rồi ở. Bà Vu lo rằng mình sau này lớn tuổi, trở nên lải nhải phiền phức, sẽ làm con dâu khó chịu. Thế nên dứt khoát chuẩn bị sẵn một căn nhà để sau này hai người ở riêng.
Đương nhiên, lúc ấy bà ấy cũng không ngờ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có con dâu.
Căn nhà ấy là nhà một tầng, nhưng có một cái sân nhỏ. Trong sân còn có giếng nước. Song căn nhà này nhìn từ bên ngoài vào thì có hơi cổ xưa. Nhưng kiến trúc trông cổ thì cổ nhưng lại kiên cố.
Hứa Nam Nam trước kia đã từng nhìn thấy rất nhiều căm nhà cổ lâu đời ở trong tin tức, những căn nhà ấy được xây dựng vào thời Trung Hoa dân quốc hoặc cuối thời nhà Thanh ấy vẫn còn sừng sững không đổ đến tận thế kỷ hai mươi mốt. Sau đó, những căn nhà ấy vẫn phải bị cưỡng chế phá bỏ để cải tạo thành thành phố cũ.
Lúc ấy, Hứa Nam Nam thấy vô cùng khâm phục về chất lượng của các tòa nhà cổ này.
Lúc này nhìn thấy căn nhà cổ này, vẻ mặt cô tò mò sờ lên bức tường của căn nhà. Ừm, đủ kiên cố.
"Vào nhà xem thử chút đi." Vu Đông Lai thấy cô trẻ con hứng khởi sờ sờ tường viện, cảm thấy cô đúng thật là đứa bé.
Hứa Nam Nam vội vàng đi theo Vu Đông Lai vào trong nhà.
Ban đầu lúc mua nhà, hai người định chuẩn bị cho con trai mình ở một phòng, cháu trai ở một phòng. Thế nên căn nhà này có hai phòng, ở giữa còn có một phòng khách nhỏ, phòng bếp thì ở trong sân. Nói về tổng thể thì diện tích căn nhà không lớn, sân cũng chỉ mười mấy mét vuông. Nhưng đừng nói là cho hai người ở, kể cả có một gia đình ở thì chắc chắn cũng dư chỗ.
Nhà đẹp quá.
Lồng ngực Hứa Nam Nam nóng hầm hập.
Vu Đông Lai cũng có chút thương cảm khi nhìn căn nhà. Nhiều năm nay, khi nào rảnh rỗi ông ấy sẽ đến để dọn dẹp nhà cửa. Không vì chuyện gì khác, ông ấy chỉ không muốn nhìn thấy ngôi nhà thuộc về con trai mình bị hư hỏng mà thôi. Còn về phần bán đi thì ông ấy chưa từng nghĩ đến. Ông ấy và bạn già đều là công nhân, cuộc đời này cũng lăn lộn trở thành được cán bộ về hưu, cả nhà lại chỉ có hai ông bà bọn họ, cơm nước chẳng bao nhiêu. Dù có là lúc loạn đói khi đó thì ông ấy và bạn già cũng không bị ảnh hưởng gì cả, cùng lắm là một ngày ăn bớt một bữa cơm, thắt lưng buộc bụng mà thôi. Không đến mức phải bán nhà.
Sở dĩ lần này ông ấy định bụng cho cô bé này ở, một là để sau này đứa bé này có thể nhớ về chút tình cảm này, vào tiết thanh minh có thể thắp nén hương cho gia đình ông.
Hai là ông cũng cảm thấy thân thể của mình và bạn già càng lúc càng già yếu, không biết còn sống được bao năm.
Thay vì cứ để trống thế này, rồi sau này bị chính phủ thu hồi, không biết sẽ sắp xếp cho người như thế nào vào ở, thì không bằng bọn họ tự chọn người thích hợp vào ở vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận