Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 380

Lâm Thanh Bách cười, ngón tay liên tục gõ lên bàn: "Chỉ cần bản thân tìm đúng con đường muốn đi thì sẽ thành công. Đời người, đáng sợ nhất chính là bản thân không có chính kiến, bây giờ cậu cũng rất tốt, rất tích cực. Biết phải vươn lên, sau này sẽ là mầm giống tốt."
Cảnh sát Tôn hơi ngại ngùng: "Đây đều là chuyện em nên làm."
Lâm Thanh Bách thấy anh ta thế này, lắc nhẹ đầu: "Bây giờ đang là lúc cậu tích cực vươn lên, đừng phân tâm nghĩ đến chuyện khác. Tôi nghe nói gần đây cậu hay đến hầm mỏ, ảnh hưởng rất không tốt. Sau này, đừng nên đi nữa."
Cảnh sát Tôn đờ người ra: "Em, em chỉ đi bảo vệ... ".
Lâm Thanh Bách cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có bộ vũ trang huyện rồi, huyện Nam Giang không loạn được đâu. Đổng Vũ ngày trước đó, bình thường anh ta tác phong không tốt, anh ta xảy ra chuyện như thế chỉ là một ngoại lệ. Hơn nữa, nhiều nữ đồng chí như vậy, cậu chỉ bảo vệ mình đồng chí Vu Nam Nam, thế có được không?"
Cảnh sát Tôn cúi đầu. "Em biết rồi, sau này em sẽ không đến hầm mỏ nữa."
Nói chuyện xong, Lâm Thanh Bách đứng dậy, vỗ vai anh ta, tỏ vẻ khích lệ.
Cảnh sát Tôn cũng đứng dậy, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch.
Lâm Thanh Bách coi như không thấy gì, chắp tay chuẩn bị rời đi. "Bộ trưởng Lâm." Cảnh sát Tôn đột nhiên gọi.
Lâm Thanh Bách quay đầu nhìn anh ta.
Cảnh sát Tôn đỏ mặt, lấy hết dũng khí hỏi: "Bộ trưởng Lâm, anh với đồng chí Vu Nam Nam đang yêu đương sao?"
"Đồng chí nam với đồng chí nữ, ngoài quan hệ yêu đương, cũng có thể là mối quan hệ khác. Tôi thấy con người đồng chí Vu Nam Nam rất đơn thuần, giống như em gái vậy, cậu nói xem phải không? Dù gì cô ấy vẫn mới là đứa trẻ mười mấy tuổi, không nhất thiết phải nghĩ theo hướng đó. Tiểu Tôn, suy nghĩ của cậu phải trong sáng hơn một chút đi."
Ra khỏi cổng cục cảnh sát, sau lưng truyền đến tiếng khóc vụt vặt.
Lâm Thanh Bách chắp tay lắc đầu.
Nam đồng chí này thật chẳng thích hợp làm người yêu của cô gái nhỏ kia chút nào. Không có chủ kiến, cảm xúc không nhạy bén, chỉ số thông minh cũng không cao. Bây giờ nhìn lại, khả năng chịu đựng cũng không được.
Không hợp, thật sự không hợp.
Cô gái nhỏ ấy mới mười mấy tuổi, vẫn còn sớm mà, cũng không cần vội vàng tìm đối tượng, từ từ chọn.
Về đến khu tập thể ủy ban huyện, tâm trạng Lâm Thanh Bách không tệ, nhìn thấy trong nhà lộn xộn, cũng không nổi nóng, chỉ yên lặng dọn dẹp.
Lâm Thanh Tùng đang chải đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Bách thu dọn đồ đạc thì cả người run lẩy bẩy, lo sợ anh mình sẽ nổi nóng. Vậy mà một câu anh ấy cũng không nói.
Căn nhà không lớn, rất nhanh đã thu dọn sạch sẽ.
Thấy Lâm Thanh Bách bật đèn lên để đọc sách, Lâm Thanh Tùng mới nói nhỏ: "Anh, gần đây anh ở bộ vũ trang thế nào?"
Lâm Thanh Bách chăm chú đọc sách: "Rất tốt."
"Ồ, chẳng trách Lưu Hồng Quân nhắc đến chuyện nhà chúng ta. Muốn chia rẽ chúng ta, để em gây phiền phức cho anh đấy. Thằng nhóc đó không biết nghe được chuyện nhà chúng ta ở đâu."
Lúc này Lâm Thanh Bách nhìn cậu ta: "Nhà chúng ta thì có gì đáng nói?"
"Không phải là chúng ta không cùng một mẹ... khụ khụ, nói chúng ta không đồng lòng."
Lâm Thanh Bách cười một cái, tiếp tục đọc sách.
"Anh, em không tin. Em thấy anh nên cẩn thận cha cậu ta. Họ còn cố ý đi nghe ngóng chuyện nhà mình, rõ ràng là để tâm thật rồi, em lo họ sẽ hại anh. Nhưng mà thằng nhóc đó cũng ngốc thật, nghĩ rằng dùng chuyện này có thể chia rẽ anh em mình, lại không biết rằng chuyện này đã nhắc nhở chúng ta. Anh nói có phải không anh? Con trai ngốc như vậy, cha cậu ta chắc cũng không thông minh được mấy đâu."
"Chuyện này đúng là đã nhắc nhở anh, em nên về sớm chút đi. Dì gọi điện đến, bảo em về sớm chút. Nếu không dì sẽ qua đây tìm em."
"Tìm em làm gì chứ, trước đây đâu có thấy quan tâm em đến thế." Lâm Thanh Tùng không vui nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận