Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 290

Hắn ta đột nhiên đi đến cổng ra vào và nhìn thấy Vệ Quốc Binh đang nói chuyện với người khác.
Hắn ta chợt nhớ đến lần đầu tiên con gái đến thị trấn tìm mình.
Một cô gái mới lớn ăn mặc rách rưới, mặt mũi thì bẩn thỉu, còn khóc lóc cầu cứu hắn ta.
Sau khi về nhà thì không ngừng gây chuyện với Lý Tĩnh.
Ồ, cũng có lẽ là Lý Tĩnh gây chuyện với con bé.
Dù sao cũng là ầm ĩ.
Lúc đó trong lòng hắn ta ít nhiều cũng có chút không vui. Chỉ cảm thấy cuộc sống của hắn ta đang rất thái bình, tại sao con bé lại đến làm xáo trộn hết lên.
Nó cứ ở trong thôn thành thật chờ đợi không tốt hơn sao. Trong thôn có nhiều bé gái còn trẻ như vậy, cũng chưa thấy đứa nào sống không tốt.
Con bé nói là bà nội của nó muốn gả nó đi. Trong lòng hắn ta cũng có chút sốt ruột, lo lắng mẹ của hắn ta thật sự gả con bé ra ngoài. Tuy rằng sau này bị Lý Tĩnh làm cho dao động nhưng không phải hắn ta vẫn theo về nhà cũ và không để con bé bị gả đi đấy sao.
Sau này đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tại sao lần thứ hai gặp lại, con bé lại xem hắn ta như kẻ thù rồi?
Dù Hứa Kiến Sinh có cố gắng nhớ lại cũng không nhớ được tại sao mình và con gái lại đi đến bước đường của ngày hôm nay.
Nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều tốt. Khi xảy ra chuyện cũng biết đến tìm người làm cha này cầu cứu, cũng biết làm nũng. Còn biết bảo vệ hắn ta trước mặt bà cụ. Sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi vậy?
"Anh Hứa à, sao anh lại đến chỗ này, chẳng trách em tìm anh hết nửa ngày mà không thấy đâu." Lý Tĩnh từ trong mỏ tìm đến nơi này, thấy hai mắt của Hứa Kiến Sinh mất hồn đang nhìn về phía trước, cô ta lập tức nóng nảy: "Anh làm sao vậy, em còn có chuyện lớn muốn thương lượng với anh đây, sao anh lại thế này."
Hứa Kiến Sinh nhìn cô ta một cái, không nói gì mà chỉ theo sau cô ta về nhà.
Lý Tĩnh thấy tròng mắt của hắn ta vẫn còn nhúc nhích, biết hắn ta không sao thì yên tâm ngay, cô ta lại lải nhải chuyện vừa mới xảy ra.
"Lưu Xảo đến rồi, nói là đến nói cho chúng ta biết chuyện con bé Nam Nam đã đến làm thừa tự cho nhà khác. Hừ, em thấy tám phần là cô ta đến xem chuyện phòng ốc của chúng ta đấy, còn nói dễ nghe như vậy. Em còn chưa tìm cô ta tính sổ chuyện của con gái cô ta đâu đấy, thế mà cô ta đã bắt đầu khiển trách em không biết dạy con gái rồi kìa. Để em nói ấy à, con bé đó muốn thừa tự nhà ai thì cứ đi mà thừa tự, dù sao thì sau này nó cũng sẽ không hiếu thảo với chúng ta. Ngày đó em tìm nó khóc thảm như vậy mà nó còn nhẫn tâm không cho em ở với nó, cần đứa con như vậy làm gì, may là chúng ta không giữ lại bên người nuôi nấng, nếu không thì bây giờ đã tức chết rồi. Một con Mai Tử là em đã chịu đủ rồi."
Hứa Kiến Sinh không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn cô ta đang nói chuyện.
Lý Tĩnh tiếp tục nói: "Chẳng qua con bé đó nghĩ cũng hay đấy, cho rằng đi làm con thừa tự là xong rồi à, cũng không nghĩ xem là ai sinh ra nó và nuôi dưỡng nó. Thấy nhà người ta sống tốt thì đi làm cháu nội cho người ta, người có lương tâm đều không chấp nhận nổi nó. Đợi sau này nó tìm được nhà chồng rồi, em nhất định phải nói cho nhà chồng nó biết chuyện này."
Mặc dù mới nãy trong miệng còn nói chuyện Hứa Nam Nam đi làm con thừa tự nhà khác không phải là chuyện gì lớn, nhưng trong lòng cô ta vẫn nuốt không trôi cục tức này. Ở trong bụng cô ta chín tháng, uống sữa của cô ta, còn muốn mặc kệ cô ta thật, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.
Chờ cô ta lớn tuổi rồi, chờ con nhỏ chết tiệt đó gả chồng, phải băn khoăn nhiều thứ rồi, cô ta sẽ từ từ tính khoản nợ này với nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận