Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 128

“Thành Văn à, trò cũng lớn tuổi rồi, sao tính tình vẫn như trước đây? Phải chín chắn hơn. Nghe nói bây giờ trò đã là lãnh đạo mỏ sắt ở thị trấn, tốt lắm, sau này rất có triển vọng.”
Hạ Thu Sinh cười nhạt.
Nghe Hạ Thu Sinh khen anh ấy, Lý Thành Văn còn hơi tiếc nuối: “Trong những bạn học, con cũng xem như là người kém cỏi.” Sau khi nói xong lại nghiêm túc bảo: “Thầy, mặc dù năng lực của con kém hơn người khác, nhưng mà nhất định con sẽ cố hết sức đón thầy ra khỏi đây. Con về sẽ tìm người giúp đỡ, con tin thầy trong sạch.”
Có lẽ trước khi tới vẫn băn khoăn, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình của Hạ Thu Sinh, Lý Thành Văn cảm thấy nếu mình thờ ơ, thì thật sự là ăn cháo đá bát. Ban đầu lúc thầy cứu họ, không phải cũng mạo hiểm mạng sống.
“Không cần.” Hạ Thu Sinh lại xua tay, cười lắc đầu: “Thầy sống quen ở đây rồi, tuổi cũng đã cao, ở đây dưỡng lão cũng rất tốt. Hái cúc ở rào Đông, thong thả ngắm núi Nam. Nơi này cũng có cảnh đẹp, không thua kém cuộc sống ở thành phố.”
“Thầy...”
Lý Thành Văn vẫn muốn khuyên, Hạ Thu Sinh cắt ngang lời của anh ấy: “Thành Văn, thầy biết trò là một học sinh tốt, bằng không cũng sẽ không viết thư cho trò. Thầy biết những người khác nhận được thư có lẽ sẽ không tới, nhưng nhất định trò sẽ tới. Thầy sống ở đây mấy năm, đã quen rồi. Chuyện năm đó có lẽ có hiểu lầm, có lẽ cũng là thật, đều không sao cả. Các trò cũng không cần truy đến cùng nữa, thầy không muốn tuổi đã cao, còn khiến học trò của mình rơi vào kết quả như thầy. Nếu như không phải vì có chuyện cần trò giúp, chắc chắn thầy sẽ không để các trò thấy bộ dạng này của thầy. Thầy cũng có kiêu ngạo của thầy, trò cũng đừng miễn cưỡng nữa.”
Nghe Hạ Thu Sinh nói vậy, Lý Thành Văn nghẹn lời, khó chịu rất lâu không nói được. lúc lâu anh ấy mới hít sâu một hơi: “Thầy, thầy nói đi, chỉ cần con có thể làm được thì nhất định sẽ làm. Không làm được, con cũng nghĩ cách làm.”
Hạ Thu Sinh liếc nhìn Hứa Nam Nam đang nuôi heo, lại nhìn Hứa Tiểu Mãn đang nghiêm túc làm bài: “Là vì hai đứa bé này.”
“Nhắc tới thì hai đứa bé này còn có chút duyên phận với trò, cha của hai đứa cũng ở trong mỏ. Nhưng mà, hai đứa bé lại không nhờ được cậu ta.”
Hạ Thu Sinh nói đơn giản tình hình của chị em Hứa Nam Nam với Lý Thành Văn.
Lý Thành Văn cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, học trò mà thầy mình mới nhận lại là con gái của Hứa Kiến Sinh.
Ban đầu trong mỏ còn lan truyền chuyện này, hình như con gái của Hứa Kiến Sinh bị người nhà ép lấy chồng, vì chuyện này, anh ta cùng mấy lãnh đạo còn ra mặt nói chuyện với Hứa Kiến Sinh.
Bây giờ sau khi biết cặn kẽ tình hình của chị em Hứa Nam Nam, Lý Thành Văn cảm thấy thái độ của mình lúc nói chuyện với Hứa Kiến Sinh trước đây thật sự quá nhã nhặn rồi.
“Thầy, thầy muốn con đưa hai đứa vào thành phố?”
Không cần Hạ Thu Sinh nói, Lý Thành Văn đã đoán được điều này. Bây giờ có thể khiến hai đứa bé có cơ hội thay đổi số phận, cũng chỉ có vào thành phố.
Hạ Thu Sinh nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cũng có hơi luyến tiếc.
Lý Thành Văn suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Năm sau trong mỏ sẽ mở thi tuyển nhân viên, đến lúc đó con sẽ nghĩ cách sắp xếp Hứa Nam Nam tham gia thi, để cô bé vào mỏ, đến lúc đó sắp xếp cho cô bé chức vị tốt.” Nói thì dễ dàng, việc phải làm trong đó lại không ít. Dù sao có nhiều người nhăm nhe những vị trí trong mỏ, huống chi là vị trí tốt nữa. Trước đây anh ấy cũng chưa từng làm chuyện đi cửa sau, nhưng lần này Hạ Thu Sinh hiếm khi mở miệng, có lẽ cả đời chỉ có lần này, rất nhiều chuyện, anh ấy cũng sẵn lòng phá lệ.
Sau khi nói xong, anh ấy đã bắt đầu suy nghĩ sắp xếp vị trí gì cho Hứa Nam Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận