Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 345

Chủ nghĩa đế quốc chết nhưng lòng chưa chết. Làm thế này là để gây ra sự hỗn loạn, khiến cho lòng dân không yên.
Hứa Nam Nam ở trong nhà ăn nghe được, cảm khái những người này mà không đi viết kịch bản về gián điệp chiến tranh thật sự là quá đáng tiếc.
Lúc ăn cơm, Lý Vĩ Minh luôn nhìn chằm chằm Chu Phương, sau khi ăn xong, anh ấy trịnh trọng nói: "Sau này mỗi ngày tan tầm, anh đưa em về."
"Khụ khụ khụ khụ." Chu Phương trực tiếp bị sặc ho không ngừng: "Có cần thiết không, em ở ký túc xá, không ra khỏi hầm mỏ."
"Lo trước khỏi họa." Vẻ mặt Lý Vĩ Minh nghiêm túc.
Hứa Nam Nam bị cặp đôi này làm cho sáng mù mắt, dứt khoát xua tay: "Hai người đừng khách khí với nhau như vậy nữa."
Chu Phương trợn mắt nhìn Lý Vĩ Minh một cái, rồi nhìn Hứa Nam Nam: "Chị thật sự không cần đưa mà, ngược lại là em, lúc trở về phải chú ý đấy."
"Sau này em sẽ đi cùng với đội ngũ, không sao đâu. Phải tin tưởng các đồng chí cảnh sát của chúng ta."
"Đồng chí cảnh sát nếu làm được việc, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Chu Phương nói thầm.
Bất kể như thế nào, chuyện này đã sôi trào ầm ĩ ở trên hầm mỏ. Buổi chiều tan tầm, rất nhiều công nhân nữ đi cùng nhau. Hứa Nam Nam cũng đi theo chị Liễu. Dù sao đi đến trên đường lớn của thị trấn rồi thì cũng không lo lắng nữa.
Về đến nhà, bà Vu đang nấu cơm, thấy Hứa Nam Nam trở về, lôi kéo cô nói: "Đổng Vũ xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì vậy ạ?" Vẻ mặt Hứa Nam Nam vô cùng nghi hoặc.
"Là chuyện xảy ra ở gần hầm mỏ của các cháu, bị người đánh gãy chân, ném vào trong rừng cây." Ngay cả chỗ đó cũng bị người ta đạp nát. Chuyện này bà ấy không tiện nói với cháu gái chưa kết hôn.
Bà ấy nói đến chuyện này, vẻ mặt thổn thức. "Đây là ông trời cũng nhìn không được nữa đây, làm người không nên làm chuyện xấu mà." Lại nghĩ đến Hứa Nam Nam đang làm việc ở hầm mỏ, Đổng Vũ kia cũng xảy ra chuyện gần hầm mỏ, bà ấy lo lắng Đổng Vũ là đi tìm Hứa Nam Nam, hỏi: "Sau chuyện lần trước cháu có thấy Đổng Vũ không?"
Hứa Nam Nam lắc đầu: "Không ạ, thời gian này cháu luôn rất cẩn thận, cũng rất yên bình ạ."
Bà Vu lúc này mới yên tâm.
Buổi tối lúc ăn cơm, ông Vu từ bên ngoài xem náo nhiệt xong trở về, cũng nói đến chuyện này. "Lý Kim Hoa đã đến đồn cảnh sát, nói biết là ai hại con trai bà ta."
Bà Vu nói: "Nhà cô ta như vậy, không hại người khác thì thôi, ai còn có thể thèm hại bọn họ chứ."
Hứa Nam Nam gật đầu, lời này thật sự là đúng ý cô.
Tại đồn cảnh sát, Lý Kim Hoa lại đang la lối om sòm ở bên trong. Lần này bà ta ra sức la hết. Con trai mình xảy ra chuyện, tìm ra hung thủ là trách nhiệm của đồn cảnh sát.
Cảnh sát Ngô đang làm việc bị làm phiền đến mức không còn cách nào khác, lúc trước bà dì này cũng tới quậy phá, bây giờ mới bao lâu mà đã lại tới ầm ĩ tiếp.
"Dì cũng không có chứng cớ, làm sao có thể khẳng định là một cô gái hại con trai dì chứ." Đồng chí cảnh sát trẻ ở bên cạnh cạn lời nói.
Đó là lý do tại sao bọn họ không thụ lý nguyên nhân này của vụ án này. Người Lý Kim Hoa này tố cáo không phải ai khác, mà chính là nữ công nhân ở hầm mỏ lần trước bị con trai bà ta đùa giỡn bằng lời nói. Nữ công nhân người ta mới mười bảy tuổi, vóc người cũng không cao lớn, còn là người tri thức ngồi văn phòng làm việc, sao có thể đánh một đàn ông dáng người cao lớn thành ra như vậy, quá vô lý.
Lý Kim Hoa khóc: "Chắc chắn là cô ta, không sai được. Con trai tôi đi tìm cô ta, cô ta thì trong hầm mỏ, con trai tôi xảy ra chuyện ngay gần đó. Không phải cô ta thì còn có thể là ai nữa."
Không quan tâm là ai hại, dù sao nhất định có liên quan với con bé này. Nếu không phải vì cô, con trai bà ta cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận