Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 379

Bà Vu cũng không vào phòng, ngồi lên chiếc ghế đẩu bên cạnh cô hỏi: "Hôm nay ăn cơm với đồng nghiệp, là đồng nghiệp nam hay đồng nghiệp nữ thế?"
"... đồng chí nữ ạ." Đồng chí Lâm, xin lỗi nhé.
Bà Vu vừa nghe, có chút thất vọng: "Ài, thường ngày cũng chỉ qua lại với đồng chí nữ, xã hội bây giờ không giống với trước đây, không chú trọng những thứ kia. Cũng nên nói chuyện với đồng chí nam nhiều hơn đi chứ."
Hứa Nam Nam đâu phải không hiểu tâm tư của bà ấy, không khác gì những bậc cha mẹ hay bận tâm lo con gái không gả được của sau này, bà cụ là lo cháu gái lớn không lấy được chồng đấy.
Vấn đề là mười bảy tuổi đã bắt đầu lo lắng, có phải sớm quá không.
Ừ, mười tám tuổi tuổi kết hôn, mười bảy tuổi yêu đương... hình như cũng không sớm.
Ở một bên khác, Lâm Thanh Bách về khu tập thể của ủy ban huyện, anh dặt xe vào trong sân rồi đến đồn cảnh sát. Cảnh sát Tôn còn đang trực ban ở đây.
Thanh niên trẻ này đúng là thành phần tích cực, ngày nào cũng chủ động trực ban đến mười giờ tối.
Lúc này anh ta đang nằm bò ra bàn trông như người mất hồn.
Lâm Thanh Bách đi vào gõ lên bàn anh ta, thế là cảnh sát Tôn mới phản ứng lại.
Nhìn thấy Lâm Thanh Bách, khuôn mặt này của anh ta lập tức ngột ngạt đỏ bừng lên. Vừa nãy anh ta còn đang suy nghĩ có nên tìm bộ trưởng Lâm hỏi chuyện không, biết đâu không phải người yêu mà có thể chỉ là người quen thôi sao. Bây giờ cũng không giống với trước đây nữa, nam nữ ăn cơm với nhau cũng không có gì. Hơn nữa anh ta cũng hỏi Tiểu Điền ở nhà hàng rồi, Tiểu Điền nói, lúc bộ trưởng Lâm giới thiệu nói là em gái của anh anh.
Trong lòng anh ta chất chứa nhiều lời, nhưng khi gặp Lâm Thanh Bách thì một câu cũng không dám hỏi. Chỉ đứng dậy lắp bắp nói: "Bộ trưởng Lâm, anh đến à."
Lâm Thanh Bách ngồi đối diện anh ta: "Tối nay không có việc gì, ra ngoài đi dạo chút, nhìn thấy cậu ngồi ở đây, tiện thể vào nói chuyện."
Cảnh sát Tôn mất tự nhiên nói: "Em đi rót nước cho bộ trưởng Lâm."
"Không cần đâu, tôi ngồi đây chút thôi, nói chuyện một lát rồi đi." Lâm Thanh Bách cười ôn hòa. Cảnh sát Tôn chỉ đành buồn tẻ ngồi xuống.
"Tiểu Tôn, tôi nghe anh Cao nói, cậu và chủ tịch huyện Tôn là họ hàng à?"
"Chủ tịch huyện Tôn là chú họ em." Cảnh sát Tôn nói. Hồi đó cha anh ta cùng chủ tịch huyện Tôn cùng nhau từ quê ra, sau đó cha anh ta mất, những năm này chủ tịch huyện Tôn vẫn luôn rất quan tâm đến nhà bọn họ. Khu tập thể ủy ban huyện đều biết chuyện này, cũng không phải là chuyện không thể nói.
Lâm Thanh Bách thở dài: "Chuyện của cậu tôi nghe nói rồi, mẹ cậu nuôi cậu và em gái khôn lớn, quả thực không dễ dàng chút nào, được mọi người rất kính trọng. Bây giờ cậu cũng rất tích cực, sau này nhất định cũng sẽ là mầm giống tốt."
Cảnh sát Tôn nghe xong, cũng thở dài. Những năm nay, mẹ anh ta thật không dễ dàng chút nào.
Lâm Thanh Bách hỏi: "Nghe nói lúc đó cậu muốn đi học, nhưng mẹ cậu không nỡ để cậu rời khỏi Nam Giang, nên không đồng ý?"
"Mẹ em không dễ dàng gì... " Thực ra khi ấy là chú họ anh ta muốn cho anh ta đi học, cảm thấy như thế có triển vọng. Nhưng mẹ anh ta lại cảm thấy lãng phí thời gian, chi bằng sớm đi làm chút, dù sao nhà cũng có quan hệ.
Lâm Thanh Bách gật đầu: "Đúng thật là không dễ." Lại tùy ý hỏi: "Nghe nói lúc đầu cậu không muốn làm cảnh sát, muốn đi lính, sau đó mẹ cậu không cho, nên cậu ở lại làm cảnh sát à?"
"Nhà em chỉ có mỗi em là con trai, mẹ em có chút không nỡ." Cảnh sát Tôn nói. Lúc đó vì chuyện này mà anh ta xác thật cũng rất khó chịu. Nhưng đó là quyết định của mẹ, anh ta chỉ có thể nghe theo.
"Bất kể là làm quân nhân, hay là làm cảnh sát, thực chất đều giống nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận