Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 795

Thế là vào ngày thứ hai, khi Hứa Nam Nam lại thấy tên nhóc bẽ mặt đó ở trước cửa khu tập thể thì nhìn thêm vài lần. Tên nhóc đó thấy mình bị đồng chí nữ nhìn thì xụ mặt quay đầu đi chỗ khác.
Không cho nhìn.
Đúng là tên đại ngốc mà, Hứa Nam Nam lắc đầu.
Hứa Nam Nam cũng là người thông minh, lúc nào khi Tiểu Mãn về đến nhà thì tên sư tử xanh này mới ngồi trước cửa khu tập thể, này thể hiện điều gì không nói cũng hiểu.
Buổi tối lúc hai chị em ngồi trò chuyện, Tiểu Mãn tựa đầu vào vai của Hứa Nam Nam: "Chị à, chị nói xem nếu như em không kết hôn thì sẽ như thế nào nhỉ?"
"Tại sao lại không kết hôn?" Hứa Nam Nam ngạc nhiên hỏi.
"Em cảm thấy để tâm vào chuyện học hành vẫn tốt hơn, không muốn phân tâm. Vả lại… ai mà biết được có thể ở cùng nhau bao lâu chứ." Những hành động trước đây của Trần Trung Hoa thật sự đã ảnh hưởng đến cô ấy. Lỡ như lại gặp phải một người sau khi kết hôn vì chuyện này chuyện kia mà lại bỏ rơi cô ấy như Trần Trung Hoa thì phải làm sao.
Lòng con người khó mà có thể nhìn rõ được. Lúc quen nhau thì rất tốt, đến khi chia tay rồi thì không chút lưu luyến gì cả.
Hứa Nam Nam lúc này mới phát hiện ra Tiểu Mãn vẫn còn giữ những ý nghĩ như vậy, cô vỗ vào vai cô ấy: "Em đúng là đứa mới thất bại có một lần mà đã sợ rồi. Cái này là tự bản thân mình chuốc khổ vào thân. Nếu như em cảm thấy không tìm được người thích hợp và không muốn kết hôn thì chị cũng sẽ không miễn cưỡng em. Con người không nhất thiết là phải kết hôn thì mới được. Nhưng nếu như em tìm được người thích hợp nhưng vì những suy nghĩ này mà từ bỏ thì chị lại không ủng hộ. Cho dù thật sự là không thể cùng nhau sống cả đời thì mình kiếm lại người khác thôi. Chỉ cần em cảm thấy người này là người tốt, cảm thấy muốn chung sống cùng với cậu ta thì đừng suy nghĩ quá nhiều nữa."
"Hôn nhân cũng giống như em nghiên cứu thực nghiệm vậy. Nếu thực nghiệm thất bại thì làm lại từ đầu. Không lẽ mới thất bại lần đầu thì không nghiên cứu nữa sao? Sau khi kết hôn, em dành một nửa tâm tư vào chuyện hôn nhân, một nửa tâm tư còn lại vào sự nghiệp của bản thân. Như vậy cho dù sau này phía bên nào thất bại thì em cũng sẽ không phải chịu cảnh mất tất cả. Nên là Tiểu Mãn à, chúng ta phải dũng cảm lên một chút."
Tiểu Mãn ôm chầm lấy Hứa Nam Nam: "Chị, có chị thật là tốt." Cô ấy không nhận được sự yêu thương từ mẹ, nhưng lại có người chị dạy dỗ cô ấy, dạy còn nhiều hơn so với những người có mẹ dạy dỗ nữa.
Thứ hai, Tiểu Mãn lại về trường. Trên đường đi có một chiếc xe đạp chạy đến, ngồi trên xe là một người để tóc đầu đinh, mắt to mày rậm. Thấy Tiểu Mãn, mặt cậu ấy đỏ ửng lên: "Đồng chí Tiểu Mãn, để tôi chở cô đến trường nhé, tôi đến đó giải quyết công việc, thuận đường."
Nói xong, cậu ấy bóp chặt lấy thắng xe, mặt đỏ ửng lên, đôi mắt nhìn về phía Tiểu Mãn đang cầm sách trong tay ở trước mặt như thể đang nhìn nữ thần.
Một cô gái tốt biết bao, chỗ nào cũng thấy hợp ý cả. Lại thông minh như vậy… Tại sao lại có người con gái thông minh như vậy chứ.
Người đi lính như cậu ấy lên trường để làm gì chứ, còn không phải là đang nói bừa đó sao?
Tiểu Mãn nhìn cậu ấy, lỗ tai cũng hơi đỏ ửng lên. Kể từ khi gặp mặt nhau vào dịp tết, người này thường chạy ra đây. Lúc đầu thì nói chuyện cũng đàng hoàng, kết quả thì….
Trong lòng Tiểu Mãn rất hồi hộp, nhưng thấy mặt đối phương còn đỏ hơn cả cô, thế là cô dần thoải mái hơn. Khuôn mặt bình tĩnh nói: "Vậy được thôi, cảm ơn anh nhé."
Mắt của đối phương sáng lên, lắp ba lắp bắp nói: "A, không cần phải khách sáo!" Là tôi phải cảm ơn em đó, bà cô ạ.
Ngồi đằng sau xe, Tiểu Mãn nhìn bóng lưng căng cứng thẳng tắp của cậu ấy, không nhịn được nhếch miệng cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận