Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 176

Mắt phượng, mặt hình trứng ngỗng, cười lên thì lộ hai lúm đồng nhỏ.
"Trông rất xinh xắn." Bà Vu cười nói.
Hứa Nam Nam có chút ngại ngùng, cô cảm thấy ngoại hình của mình hẳn nên coi là trên mức trung bình một chút, vẫn kém một chút với 'rất xinh xắn'. Nhưng bà cụ khen thế thì trong lòng cô cũng không khỏi thấy thầm vui mừng.
Ai cũng thích mình xinh đẹp mà.
Thầm vui mừng xong, cô thấy tâm trạng bà Vu có vẻ không tệ, khuyên bảo, nói: "Bà Vu, bà phải điều dưỡng thân thể cho thật tốt, ông Vu lần nào cũng không tiếc mua gì này nọ cho bà. Coi như là vì ông Vu, bà cũng phải mau chút khỏe lại đi ạ."
"Sức khỏe của bà tốt hơn rất nhiều rồi. Thực ra thì cũng không có gì, chỉ là tinh thần của bà hơi tệ chút thôi, điều dưỡng chút là được mà." Bà Vu cười.
"Lần trước cháu nói với ông Vu là muốn mua nhà sao?"
Thấy bà cụ biết chuyện này, Hứa Nam Nam cũng không kinh ngạc. Đôi vợ chồng già này có lẽ cũng là kiểu không giấu nhau điều gì.
"Muốn mua nhà ạ, chúng cháu ở quê không có gì, căn nhà tranh không ngăn được gió lạnh mùa đông. Thay vì xây nhà thì thà rằng mua một căn nhà ở trong nội thành, sau này cũng có thể làm việc ở trong thành phố ạ."
"Hiện tại cháu vẫn còn là hộ khẩu nông thôn phải không?" Bà Vu nói.
"Dạ, nhưng năm sau cháu chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển. Chỉ cần cháu thi đậu thì cháu có thể chuyển hộ khẩu ra là có thể mua nhà được ạ."
Trong lòng Bà Vu thấy hơi thất vọng, trước đó bà ấy còn nghĩ, nếu đứa bé này hết cách thì bà ấy sẽ nhắc ra suy nghĩ về con kề thừa tự.
Khi đó có thể để cô bé này theo họ của bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra đứa trẻ này có chủ kiến thế này, vậy chuyện này bà ấy cũng không tiện nhắc ra được.
"Cháu muốn mua nhà, không nhất thiết phải dùng tiền để mua. Lúc này không thiếu tiền, mà là thiếu lương thực. Giống như những thuốc bổ rất hiếm mà cháu bán cho bà và ông Vu đấy, và cả lương thực tinh chế nữa, những thứ ấy đều có thể dùng để đổi lấy nhà cửa."
Lời này của bà Vu đã mở ra một cánh cửa mới cho Hứa Nam Nam.
Cô thực sự không hiểu rõ chuyện này. Lấy thứ này trao đổi thứ khác… chà, đầu óc của cô vẫn còn dừng lại ở giá cả nhà cửa cao ngất ngưỡng ở tương lại. Nên cứ cho rằng nhà cửa ở thị trấn này dù thế nào cũng là ở trong nội thành, hơn nữa lúc này cũng không có nhà cửa đất đai sở hữu gì, bất động sảng thì càng hiếm hơn. Cho nên giá cả nhà cửa dẫu có không đắt như trước, nhưng cũng sẽ không có giá rẻ bèo.
Bây giờ nghe bà Vu nói, còn có thể lấy đồ vật ra để đổi thế này kia. Sớm biết thế thì cô đã trực tiếp lấy đồ ra để đổi luôn rồi.
"Bà Vu, có bao nhiêu thứ có thể đổi được nhà ạ?"
Hứa Nam Nam dứt khoát truy hỏi kỹ càng việc này.
"Có nhiều có ít, tùy vào cháu muốn mua nhà như thế nào nữa."
Ngực Hứa Nam Nam tức khắc nóng lên ngay, đầu cô bắt đầu nghĩ về những ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây... ừm, chỉ có thể nghĩ thôi. Cô mà dắt theo Tiểu Mãn ở nhà kiểu đó là qua vài năm sẽ bị tra xét ngay. Cây to đón gió, vẫn là nên sống thành thật một chút.
"Sạch sẽ, đủ cho cháu và em gái ở là được ạ." Cô biết bây giờ rất nhiều gia đình đều là ba đời sống cùng nhà với nhau. Trong một căn nhà thì đặt được mấy cái giường.
Nghe nói nhà của người yêu Tương Lệ Lệ cũng kiểu thế, thế nên Tương Lệ Lệ một lòng muốn đẩy em gái chồng ra ngoài, để có chỗ tốt khi kết hôn. Nhà Ngô Tình hình như còn thảm hơn, có ông bà nội bị bệnh, cô ấy lớn thế rồi mà ngay cả cái giường cũng không có, về nhà là phải chen chúc chung một giường với em trai em gái.
Thế nên chỉ cần một ngôi nhà để cô và Tiểu Mãn có một nơi đặt chân thuộc về mình là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận