Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 677

"Chị nói xem, trên người chị có chỗ nào để người ta nhìn trúng?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Hứa Hồng lập tức trở nên dữ tợn, chị ta khóc thét lên.
Vệ Quốc Binh nhanh chóng nghe thấy tin tức và dẫn người chạy đến. Anh ấy vội vàng chỉ huy hai thanh niên đi bắt người. Để người chạy đến mỏ sắt làm loạn cũng không phải là chuyện nhỏ. Đến lúc đó, những người để cô ta vào trong sẽ bị phê bình. Ôi chao, nếu như không phải chủ nhiệm Hứa ở trong này, dù có thế nào bọn họ cũng không để người ngoài đặt chân vào mỏ sắt đâu.
Mấy bảo vệ trẻ tuổi không nói hai lời, lập tức kéo chị ta khỏi mỏ sắt, mặc kệ chị ta có la lối khóc lóc thế nào. Chờ người đi rồi, Lưu Song Song vỗ vỗ tay, nhìn Hứa Nam Nam với vẻ xấu hổ, muốn nói chút gì đó để giải thích về hành động của bản thân. Nhưng Hứa Nam Nam đột nhiên chạy tới và ôm chầm lấy cô ấy: "Song Song, cậu đối xử với tớ thật tốt. Tớ, tớ cảm động quá, cảm ơn cậu."
Giọng nói của Hứa Nam Nam đã có chút nghẹn ngào.
Nghe thấy vậy, trong lòng Lưu Song Song có chút chột dạ, thật ra vừa nãy cô ấy chỉ bảo vệ mục tiêu theo bản năng mà thôi. Lo đối phương bị người khác đánh. Đến lúc đó cô ấy cũng không tiện báo cáo kết quả công tác, bây giờ thấy Hứa Nam Nam cảm kích mình như vậy, trong lòng cô ấy lại cảm thấy bản thân đang lừa gạt cô.
Nếu như bỏ qua những bí mật khác của mục tiêu lần này thì đối phương cũng chỉ là một cô gái rất ngây thơ và đơn thuần mà thôi. Nếu không quen biết trong tình huống này, thật ra bọn họ cũng có thể trở thành bạn bè tốt của nhau.
"Nam Nam, chúng ta là bạn bè mà." Lưu Song Song nói.
Hứa Nam Nam gật đầu, xoa đôi mắt ửng đỏ: "Cảm ơn cậu nhé Song Song, nếu sau này cậu có chuyện gì thì đừng khách sáo với tớ. Chúng ta là bạn bè mà. Bạn bè tốt."
"Khụ, khụ, khụ." Chu Phương ở bên cạnh chống eo, cố ý tỏ ra ghen tị: "Được rồi chứ, chị vẫn còn ở bên cạnh nhìn hai người đây này. Thật là, nếu không phải chị lớn bụng thì bây giờ cũng xông lên rồi, hai người các em thì sao chứ? Đúng là có mới nới cũ mà." Chu Phương trêu chọc.
Hứa Nam Nam vội vàng kéo Lưu Song Song đi qua rồi nắm lấy bàn tay của Chu Phương: "Ba chúng ta đều là bạn tốt, tốt như nhau."
Lưu Song Song gật đầu, ừ một tiếng. Trên mặt cô ấy bất giác mỉm cười. Nhiệm vụ lần này thật sự rất tốt.
Hứa Kiến Sinh cũng biết chuyện Hứa Hồng đến hầm mỏ tìm Hứa Nam Nam, sau khi biết Hứa Hồng còn muốn đánh người, sắc mặt của hắn ta lập tức khó coi. Hắn ta trực tiếp đến gặp Vệ Quốc Binh, dặn dò sau này không cho bất cứ thân thích nào của nhà họ Hứa bước vào hầm mỏ nữa.
Vệ Quốc Binh nghe Hứa Kiến Sinh sắp xếp như vậy thì trong lòng lập tức cảm thấy rất thoải mái. Lúc Hứa Nam Nam tan làm, anh ấy gọi Hứa Nam Nam lại, nói cho cô biết chuyện này: "Chú thấy chủ nhiệm Hứa đã thật sự nghĩ thông suốt rồi."
Anh ấy muốn nói giúp cho Hứa Kiến Sinh đôi câu. Vì giao tình nhiều năm nên cũng không muốn thấy Hứa Kiến Sinh lẻ loi như lúc này, ngày ngày một mình nuôi con gái nhỏ. Chỉ nhìn thôi đã thấy thê lương.
Tuy rằng Hứa Nam Nam không có ý định hòa thuận với Hứa Kiến Sinh, nhưng cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn đối với lời khuyên của Vệ Quốc Binh: "Chú Vệ, con người có thể nghĩ thông suốt chính là chuyện tốt, nhưng cũng không thể làm như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra được. Chú nói với ông ấy rằng hãy chăm sóc Tiểu Linh thật tốt, gom hết tâm tư dành cho những đứa con khác để đối xử tốt với Tiểu Linh."
Nghe Hứa Nam Nam nói vậy, Vệ Quốc Binh cũng biết là cô đã quyết tâm, chỉ đành thở dài và không nói gì thêm nữa. Trái lại còn nhắc đến chuyện của Hứa Hồng, nói rằng Hứa Hồng đã bị đưa đến cục công an rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận