Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 466

Hứa Nam Nam nghe xong, trong lòng bừng tỉnh lại: "Chả trách lần trước nghe nói có một bà cụ đưa cho bà ta phiếu quân dụng, hóa ra người đó là bà ấy à."
"Có muốn đến gặp mặt không, hay là anh sắp xếp cho em nhé?"
Hứa Nam Nam lắc đầu: "Bỏ đi, trước giờ chưa từng gặp, hiện giờ em và Lý Tĩnh cũng chẳng có quan hệ gì, không chừng trong lòng bà ấy còn đang hận em ấy chứ. Mẹ của em trai anh còn cho rằng em là người thấy người sang bắt quàng làm họ mà." Người khác không nhận cô, cô cũng sẽ không cứ thế tha thiết dính vào làm gì.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Được rồi, không muốn đi thì không đi." Cô bé này còn thành thật hơn anh, người không thích mình thì sẽ không thích, ngay cả ra vẻ thân thiết bề ngoài cũng không chịu làm.
Phải tiễn mấy người Lý Uyển đi về, cuộc hẹn cuối tuần dĩ nhiên không đi được. Lâm Thanh Bách có chút thất vọng, anh nhìn đôi mắt lanh lợi của Hứa Nam Nam, không nhịn được hôn lên trán cô một cái.
Hứa Nam Nam nhìn xung quanh, không có ai.
Cô đưa tay lên nắm lấy áo của anh, nhảy lên hôn anh một cái.
Mắt Lâm Thanh Bách tối sầm, đang định cúi đầu xuống thì Hứa Nam Nam đột nhiên nhảy ra khỏi, cười nhìn anh: "Không được, chút nữa có người qua đây đấy."
Lâm Thanh Bách cười một cách bất lực, cô nhóc này, càng ngày càng nghịch ngợm: "Vậy thì tuần sau chúng ta đi lên tỉnh lỵ nhé."
"Được." Hứa Nam Nam không có ý kiến gì, cô cũng có việc bận của riêng mình. Trước đó cô đã hẹn với Ngụy Tiểu Đông ở bên tỉnh lỵ rồi. Mỗi tháng cô đều phải đi đến đó một lần, để xem là cậu ta có thu thập được hàng tốt gì không.
Thứ bảy, Lý Uyển cùng với chú Lý và thím Lý thu dọn đồ đạc để chuẩn bị quay về thủ đô.
Mặc dù Lâm Thanh Tùng không nỡ rời xa chú thím Lý, nhưng lại rất đồng tình với việc họ quay về thủ đô. Họ đi là tốt, thử nhìn xem mấy ngày qua, bà ấy đã khóc đến lần thứ mấy rồi chứ. Cậu ta nhìn mà thấy cũng không nỡ lòng nào.
Mẹ cậu ta ở đây tâm trạng mỗi ngày lúc thì tốt lúc thì xấu, gây chuyện khiến cho mọi người không thoải mái.
Mấu chốt là Hứa Hồng kia ngày nào cũng ở ngoài cửa, vừa bước ra khỏi cửa thì chạy tới nhận vơ họ hàng, có phải quá cố chấp rồi không vậy. Lâm Thanh Tùng thấy hơi không hiểu được là trong đầu chị ta nhét thứ gì vào nữa.
Buổi trưa, lúc Lâm Thanh Bách trở về cũng có lòng qua thăm.
Mặc dù lần trước cãi vã với Lý Uyển không vui vẻ, nhưng ngoài mặt anh vẫn làm như không có gì xảy ra. Nhất là Lý Uyển phải đi về rồi, ắt nhiên anh sẽ cũng không bày ra bộ mặt khó coi.
Ngược lại về phía Lý Uyển, bà ta khuyên: "Con cứ suy nghĩ kỹ lời dì nói đi. Nơi này không tốt."
"Trên thủ đô cũng chưa chắc đã tốt. Dì quay về nói với cha một câu, bớt nhúng tay vào chuyện bên bộ đội, nếu như không được thì con sẽ đi lên tiền tuyến."
Hiện giờ mặc dù trong nước đã hòa bình, nhưng ở biên giới cũng không hẳn là yên bình, vẫn cứ nên đóng quân ở đó để luôn sẵn sàng tinh thần chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nghe xong câu nói này Lý Uyển cau mày, khó khăn lắm mới ổn định lại được, còn đi đánh giặc làm gì chứ?
Cho rằng Lâm Thanh Bách cố ý nói cho bà ta không được vui, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Thanh Bách cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. Dẫu sao có một số chuyện đều là anh tự suy đoán cả, hiện giờ các dấu hiệu đó cũng không rõ ràng cho lắm. Chỉ sợ rằng là sẽ không có ai tin lời anh mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, chủ tịch huyện Tôn để cho chiếc xe hơi duy nhất của huyện đưa mấy người Lý Uyển đến trạm xe lửa của huyện.
Đồng thời Hứa Nam Nam cũng đang ở trên xe để đến tỉnh lỵ.
Kể từ sau khi giữ mối liên lạc với Ngụy Tiểu Đông ở lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận