Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 788

Cấp trên cuối cùng cũng có chút ủng hộ Hứa Nam Nam, như là trong việc đất đai và chính sách đều có chút quan tâm. Đã có đất đai và kĩ thuật, cộng thêm các học sinh Hạ Thu Sinh liên lạc ở nước ngoài, dần dần có những đầu tư nước ngoài vào trong nước để khảo sát.
Để thuận tiện cho công việc, Hứa Nam Nam đã ở thành phố Thâm Quyến này hơn nửa năm. Đợi các khu công nghiệp bắt đầu đặt nền móng thì Hứa Nam Nam mới trở về thủ đô. Lúc về đến nhà, bà Vu suýt nữa thì bật khóc.
Hứa Nam Nam vốn là người có khuôn mặt đầy đặn, khuôn mặt bầu bĩnh, lần này về thì ốm hơn trước rất nhiều, khuôn mặt hốc hác thấy rõ.
"Con nói xem những ngày này con bận cái gì vậy, thật không biết là những thanh niên như con nghĩ cái gì nữa." Bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi nên không nấu cơm được nữa, nói bảo mẫu hầm canh gà cho Hứa Nam Nam.
Lúc trưa Lâm Thanh Bách từ quân khu về, thấy Hứa Nam Nam, anh không nói câu nào chỉ ôm chầm lấy cô.
"Thật sự là không muốn để em phải làm những việc này." Giọng của Lâm Thanh Bách có chút khàn khàn.
Hứa Nam Nam dựa vào lòng anh, cười nói: "Em không cảm thấy khó nhọc chút nào. Anh biết không, tiềm năng của con người là không có giới hạn. Lúc trước em nghĩ bản thân không làm được chuyện gì cả, nhưng càng làm thì em mới cảm thấy thật ra em cũng có năng lực để làm được rất nhiều thứ. Thấy khu đất hoang tàn đó từ từ được xây dựng trở lại, trong lòng em có một cảm giác rất kì lạ. Em cảm thấy rất vui mừng khi bản thân là một trong những người đã xây dựng nên khu đất đó."
Cô ngẩng cao đầu nhìn Lâm Thanh Bách: "Khi nào có dịp rảnh, anh cũng nên đi xem xem. Đó sẽ là một hồi ức vô giá."
Lâm Thanh Bách hôn lên trán cô một cái.
Hai người họ cũng đã kết hôn nhiều năm rồi, cũng được xem là vợ chồng già. Nhưng trong mắt anh, người phụ nữ nhỏ bé đang đứng trước anh vẫn là cô bé nhỏ của anh. Oái oăm thay cô nhóc này lúc nào cũng làm những việc to lớn.
Cùng với sự phát triển của miền Nam, làn sóng cải cách và mở cửa bắt đầu lan rộng đến cả nước.
Một số những người dân có tầm nhìn cũng bắt đầu đi về phía Nam.
Hứa Nam Nam mới ở nhà nghỉ ngơi được hơn một tháng, Hứa Linh từ Nam Giang đến.
Cô bé ngày nào bây giờ đã trở thành một cô gái trưởng thành, để tóc ngắn, thân hình thon thả. Cô ấy và Hứa Nam Nam trên khuôn mặt cũng có vài nét tương đồng, nhưng chỉ là cô ấy có vài nét đẹp mang khí chất hào hùng di truyền từ Hứa Kiến Sinh.
Đến nhà biết anh rể Lâm Thanh Bách không có ở nhà, Hứa Linh bắt đầu vui chơi điên cuồng. Kéo theo ba đứa trẻ đi ra ngoài chơi: "Đi thôi đi thôi, dì bây giờ có tiền rồi. Muốn ăn gì cũng được, đừng khách sáo."
Ba đứa trẻ thấy cô ấy nói như vậy mắt sáng lên. Tuy là ở nhả không thiếu đồ ăn nhưng Hứa Nam Nam rất ít khi đưa mấy đứa ra ngoài ăn, sợ chúng học theo thói xấu tiêu tiền phung phí.
Nhưng có đứa trẻ nào mà không thích đi cửa hàng mua này mua nọ chứ?
Hứa Nam Nam nói: "Em đừng có mà chiều hư bọn trẻ."
"Chị à, mấy đứa cháu này của em làm sao mà chiều hư được chứ. Em nói cho chị nghe, bây giờ đứa trẻ nào cũng đều là như vậy. Như bên Nam Giang tụi em, nhà có chút tiền là bắt đầu nuông chiều con cái. Mua nào là quần áo, giày dép, đồng hồ từ miền Nam về này. Xem mấy đứa cháu của em đi, thấy tụi nó mà em muốn đau lòng. Con nhà người ta có thì nhà mình cũng phải có."
Ba đứa trẻ cảm động tới nỗi ôm chầm lấy cô ấy.
Thế là cô ấy dẫn bọn trẻ đi dạo một vòng, lúc về đến nhà thì xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc.
Hứa Nam Nam thấy mua nhiều đồ như vậy, chau mày nói: "Sao lại xài phung phí như vậy, mỗi tháng em kiếm tiền lương cũng rất cực nhọc. Phải chi tiêu tiết kiệm chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận