Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 298

Chu Phương ăn vạ níu lấy tay cô ấy.
Đã như thế rồi, Hứa Nam Nam cũng không tiện nói gì nữa. Đồ đã mua rồi, không cho mang đến, cũng làm khó mấy người dì Chu.
Lúc mấy người ra khỏi khu vực mỏ thì gặp ngay một người đèo một cô gái trên chiếc xe đạp phóng ngang qua bọn họ.
Xe đạp phóng rất nhanh, mấy người chủ nhiệm Chu không kịp nhìn rõ là ai, nhưng Hứa Nam Nam thì nhìn thấy cô gái phía sau kia là Hứa Hồng.
Hứa Hồng cũng đã nhìn thấy mấy người bọn họ.
Thấy tay bọn họ xách đồ, đoán chừng là ra ngoài đi ăn. Nghĩ đến mình bị gò bó ở nhà, Hứa Nam Nam lại được cùng người khác ra ngoài ăn uống no say, trong lòng vô cùng khó chịu.
Chị ta ngồi đằng sau xe vặn vẹo người, Lưu Hồng Quân đạp xe phía trước không nhịn được dừng lại.
"Làm gì vậy?"
Lưu Hồng Quân không vui nói.
"Không có gì, tớ vừa mới thấy thứ sao chổi kia, tâm trạng không tốt." Hứa Hồng chu mỏ nói.
Lưu Hồng Quân lập tức nhìn ngó hai bên: "Ở đâu, để tớ nhìn xem sao chổi nhà các cậu mặt mũi như thế nào."
"Đi qua lâu rồi." Hứa Hồng hừ một tiếng. Cô không thể để cho Lưu Hồng Quân thấy Hứa Nam Nam được. Con nhỏ chết tiệt kia chẳng hiểu làm sao mà da dẻ càng ngày càng trắng, cũng có khí chất hẳn lên, giống như người xưa hay nói, mặt mũi ngày càng nảy nở.
Với tính nết của Lưu Hồng Quân, nhỡ đâu vừa nhìn thấy đã thay lòng thì sao?
"Rốt cuộc bao giờ cậu mới dẫn tớ về nhà cậu?" Đột nhiên cô ta có chút phiền não nói. Bây giờ tình hình trong nhà ngày một kém đi, chị ta cũng không dám chắc sau này sẽ ra sao nữa. Không bằng thừa dịp bây giờ mau chóng quyết định. Sau này coi như chị cũng không cần nhìn sắc mặt vợ chồng bác cả nữa.
Đợi khi chị ta thành con dâu phó bộ trưởng bộ vũ trang huyện, sau này còn không phải sẽ vênh mặt lên ở cái thị trấn này à. Cà nhà ông Hứa ai cũng phải nịnh nọt chị ta.
Trong mắt Lưu Hồng Quân thoáng qua một tia mất kiên nhẫn, cười nói: "Sao lại gấp như thế, chẳng phải tớ đã nói rồi sao, gần đây công việc của cha tớ hơi điều chỉnh, đang là thời điểm mấu chốt."
"Điều chỉnh gì vậy, không phải đã là phó bộ trưởng rồi sao, vẫn còn có thể điều chỉnh à?" Hứa Hồng nói đến đây đột nhiên khựng lại, vui vẻ nói: "Chẳng lẽ là sắp thăng chức?"
Nếu như thật sự thành bộ trưởng bộ phận vũ trang huyện, vậy chẳng phải chị ta cũng được tiến một bước theo sao?
Chức trưởng với chức phó khác biệt vô cùng lớn.
Lưu Hồng Quân đắc ý nói: "Chứ còn gì nữa, ở cái huyện này, lý lịch của cha tớ là sâu nhất, ngoài ông ấy ra, không có người nào có thể ngồi lên vị trí này. Trừ khi..."
"Trừ khi gì?" Hứa Hồng khẩn trương nói.
Lưu Hồng Quân lắc lắc đầu: "Không có gì, trừ khi bên trên điều người từ chỗ khác đến, nhưng mà có lẽ sẽ không điều người tới đâu." Tuyệt đối đừng có điều người tới, hãy để cho cha anh ta leo lên nữa, thế thì đời này sau này sẽ không phải lo gì nữa.
Hứa Hồng vuốt ngực. Lòng cũng âm thầm cầu nguyện, nhất định phải để cho cha chồng tương lai của chị ta được thăng chức.
"Vậy chúng ta nói trước rồi nhé, chỉ cần chuyện của cha cậu quyết định xong, tớ sẽ đến thăm cha mẹ cậu."
"Biết rồi, biết rồi. Có bao giờ tớ không nghe cậu đâu, lần này cậu bảo tớ đưa cậu về, chẳng phải tớ cũng đưa về rồi đây sao?"
Lưu Hồng Quân nói qua loa lấy lệ. Trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Một con nhóc nhà quê, dáng dấp cũng chỉ tạm được, sao cứ tự tin có thể bước vào cửa nhà bọn họ như vậy. Cho dù cậu ta có đồng ý, mẹ cậu ta cũng sẽ cầm chổi quét ra thôi.
Nhưng mà toàn bộ lớp học, chỉ có cô nàng này có thể chơi đùa một chút, trước cứ như vậy đã.
Đến hầm mỏ, Hứa Hồng kiêu ngạo bước xuống từ sau xe của Lưu Hồng Quân. Thẹn thùng vẫy tay với cậu ta, chờ cậu ta chạy xe đi rồi mới bước nhanh chân đi vào hầm mỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận