Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 609

"Bác sĩ Tôn à, cô tan làm rồi sao. Hay chúng ta cùng đi ăn cơm được không?"
Tôn Hỉ Mai thấy khuôn mặt đó của ông ta là đã nuốt không nổi: "Không cần đâu, tôi về ký túc xá."
" y da bác sĩ Tôn à, cô không ăn cơm thì làm sao được chứ. Lỡ đói tới sinh bệnh thì chủ nhiệm Tôn sẽ lo lắng đó."
Cao Kiến Quốc cười tươi nói. Ông ta chưa từng nghĩ bản thân từ thủ đô tới tỉnh lỵ có thể gặp được thời cơ tốt thế này. Nếu như có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô Tôn thì sau này sẽ có không ít cơ hội. Quan trọng là cô Tôn này chưa kết hôn, không chừng ông ta sẽ có cơ hội.
Nghĩ tới đây thôi là ánh mắt của Cao Kiến Quốc càng thêm tha thiết.
Tôn Hỉ Mai bị ông ta nhìn như vậy, cả người cảm thấy không thoải mái chút nào: "Trưởng ban Cao à, việc tôi có ăn cơm hay không thì có liên quan gì đến cha tôi. Với lại nếu như anh không nói thì cha tôi làm sao biết được việc này."
Đừng tưởng cô ta không biết tên Cao Kiến Quốc này ngày nào cũng lấy danh nghĩa của cô ta để gửi điện báo cho cha cô ta. Rõ là trong lòng ông ta có dụng ý khác.
Cao Kiến Quốc bị cô ta làm bẽ mặt, trong lòng có chút bực bội, nhưng khuôn mặt vẫn cười nói: "Tôi chỉ là quan tâm bác sĩ Tôn thôi mà."
"Sau này không cần chủ nhiệm Cao phải lo lắng đâu, bây giờ tôi có việc gấp không nói nhiều với anh nữa." Nói rồi Tôn Hỉ Mai nghiêm mặt đi ngang qua Cao Kiến Quốc.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cô, khuôn mặt của Cao Kiến Quốc có chút u ám.
Chương Lỗi đi từ xa thấy cảnh này thì cười mỉa. Đúng là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cũng không biết là cha của đồng chí Tôn Hỉ Mai mà biết được chuyện này thì trong lòng ông ta sẽ nghĩ như thế nào.
Tôn Hỉ Mai mau chóng thay quần áo rồi đi về phía nhà xe tìm người chở cô đến Nam Giang. Ngày trước ở thủ đô cô ta cũng làm như vậy, chỉ cần ra cửa rồi kêu những đồng chí lái xe để họ chở cô đi.
Nhưng bây giờ ở tỉnh lỵ thì không còn tiện nghi như vậy nữa rồi. Dù sao Tôn Hỉ Mai cũng chỉ là bác sĩ thực tập, không phải là người trong quân đội thật sự nên không được dùng xe.
Không được dùng xe, trong lòng Tôn Hỉ Mai càng thêm buồn bực.
"Đồng chí à, nếu cô muốn đi Nam Giang thì có thể ngồi xe hơi đi." Tài xế lái xe nói. Không có giấy của lãnh đạo, bọn họ không dám tùy tiện động đến những bảo bối này đâu.
Tôn Hỉ Mai cắn môi: "Thôi được rồi, tôi tự mình ngồi xe đi, cảm ơn nhé."
Nói rồi đi thẳng ra cửa, vừa ra tới cửa lại gặp Cao Kiến Quốc.
Cao Kiến Quốc bước tới cười nói: "Bác sĩ Tôn, cô muốn dùng xe à. Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi có thể tìm xe giúp cô hay là cô lên ngồi xe của tôi nhé?"
"Tôi đi kiếm xe hơi ngồi là được rồi." Tôn Hỉ Mai đi thẳng về phía trước, không để ý đến ông ta.
Cao Kiến Quốc đuổi theo, vội nói: "Hay là lấy xe tôi đi vẫn tiện hơn. Bây giờ có bắt xe hơi đến đó không kịp đâu, với lại trên xe cũng rất nhiều người nữa, không có chỗ ngồi đâu."
Tôn Hỉ Mai nhớ lại lần trải nghiệm đi xe hơi của cô ta trước đó, đúng thật là không thoải mái chút nào, nghĩ ngợi một hồi, miễn cưỡng nói: "Được, anh đi lấy xe đi."
Nghe Tôn Hỉ Mai đồng ý, Cao Kiến Quốc nhanh chóng đi chuẩn bị xe.
Một lát sau, Cao Kiến Quốc lái một chiếc xe hơi đến. Thứ này ở tỉnh lỵ là bảo bối, hiếm được dùng. Nhưng dù sao Cao Kiến Quốc ở tỉnh lỵ này cũng có chút máu mặt, không ai dám đắc tội ông ta, nên muốn dùng xe thì cũng dễ hơn.
Vừa ngồi lên xe Tôn Hỉ Mai đã nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm quan tâm đến Cao Kiến Quốc.
Cao Kiến Quốc thấy vậy cũng biết điều không nói chuyện với cô ta để tránh làm cho cô ta chán ghét.
Tôn Hỉ Mai thấy ông ta cũng biết điều nên sắc mặt cũng từ từ thả lỏng trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận