Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 193

Còn chưa bước ra khỏi cửa sân thì đã bị ông Hứa hét lên lại. "Tết nhất rồi, làm ầm ĩ làm gì. Nếu thật lớn chuyện, bà còn định để Long Long và Lôi Tử bị người ta đưa đi xét xử công khai sao."
Ông Hứa cũng sợ, lần trước bạn già và con dâu đi lấy đồ về, bây giờ đã thành phần tử xấu, liên lụy trong nhà cũng bắt đầu xuống dốc, nếu hai đứa cháu đi lại con đường cũ thì sau này ông ta thật sự không còn chút gì trông cậy.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, không chỉ ông Hứa, mà bà Hứa cũng thấy hơi sợ. Nghe thấy lời ông Hứa thì cũng chỉ có thể không cam lòng nhịn xuống.
Nhưng khi bà ta bước vào phòng nhìn thấy Lý Tĩnh và Hứa Kiến Sinh thì lập tức không nhịn được nữa.
"Kiến Sinh, đưa hai đồng cho cha con. Chuyện này nếu không phải tại con gái con gây ra thì nhà chúng ta cũng không phải đền tiền."
Lý Tĩnh nói: "Mẹ, chúng con không phải không còn liên quan gì đến mấy đứa đó sao? Tại sao chúng con phải chịu trách nhiệm chứ?" Vừa rồi cô ta sợ dính tai hoa nên không ra cửa, cũng kéo Hứa Kiến Sinh theo không cho hắn ta ra ngoài. Thế mà sao bà cụ còn không bỏ qua cho bọn họ.
"Cô còn mặt mũi nói vậy!" Bà Hứa thấy cô ta nói vậy thì càng tức giận hơn: "Nếu không phải do hai thứ cô sinh ra thì nhà chúng ta cũng sẽ không thành như vậy. Cô là đồ sao chổi! Còn nữa, chuyện hộ khẩu cô thế nào rồi, sao tôi nghe nói, chuyện đó của cô đi tong rồi?"
Nghe thấy câu trước bà Hứa chỉ trích mình, Lý Tĩnh còn có chút uất ức, nhưng đến khi nghe thấy chuyện hộ khẩu bà Hứa nhắc đến sau đó thì cô ta lập tức như thể bị sét đánh.
Lần này Lý Tĩnh về nhà, điều cô ta sợ nhất chính là bà cụ sẽ nhắc tới chuyện hộ khẩu. Vì chuyện này nên trước khi cô ta về, gần như mỗi ngày mỗi đêm cô ta đều không ngủ được. Luôn mơ thấy bà cụ hỏi cô ta về chuyện này.
Lần này trở về, ban đầu bà Hứa vẫn chưa hỏi, cô ta cũng không nhắc gì. Không ngờ rằng bà cụ đột nhiên nhắc ra chuyện này như thế này. Hơn nữa còn không hỏi về vấn đề hộ khẩu, mà là nói thẳng ra là chuyện hộ khẩu của cô ta đã đi tong.
Nói cách khác, bà cụ đã sớm biết chuyện chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp của cô ta không thành rồi sao?
Làm sao bà ta biết được, ai nói cho bà ta biết?
Lý Tĩnh nhìn chằm chằm Hứa Kiến Sinh, nhưng chỉ thấy vẻ Hứa Kiến Sinh vô cảm, dáng vẻ như thể không muốn quản chuyện này. Không, không phải Kiến Sinh, Kiến Sinh không phải kiểu người thích gây chuyện, vậy hay là mấy đứa trẻ? Cô ta nhìn về phía Hứa Hồng và Hứa Mai Tử, và cả Hứa Lỗi và Hứa Long.
"Tôi đang hỏi cô đấy, cô nhìn cái gì hả?" Bà cụ ném gậy đi: "Chuyện này rốt cuộc có phải là sự thật hay không? Lúc trước cô nói gì với tôi, nói chuyển hộ khẩu ra ngoài là để sau này chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp được, bây giờ chuyện này đã hỏng bét, cô nói nên làm sao hả?"
Mặt bà Hứa xanh mét, biểu cảm trên khuôn mặt mang theo mấy phần dữ tợn.
Trước đó bà ta vốn muốn hỏi Lý Tĩnh về chuyện này, nhưng bà ta còn chưa kịp nói thì cháu trai mình đã bị người ta bắt nạt. Bây giờ hai chuyện này liên tiếp với nhau, hơn nữa còn đều có liên quan đến hai con nhóc chết tiệt do Lý Tĩnh sinh, trong lòng bà ta Lý Tĩnh là tội chồng thêm tội.
"Mẹ, chuyện này mẹ nghe ai nói? Sao lại hỏng được chứ ạ, con còn đang đợi sắp xếp của hầm mỏ mà. Mọi người cũng biết, mỗi ngày người muốn chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp xếp thành hàng, chúng ta tốt xấu gì cũng là người nhà của cán bộ, trước tiên phải nhường cho những người khó khăn để họ làm hộ khẩu trước, mọi người nó có đúng không?"
"Còn muốn nói dối tôi!" Bà Hứa tức giận giậm chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận